Cô ấy nhất định sẽ không sao.” Giang Chi Thịnh kiên định nói, Đường Hoan cũng không nói gì nữa, hiện tại nghĩ nhiều thế nào đi nữa cũng không bằng việc nên trực tiếp đối diện với thực tế.
Hai người tìm kiếm từ buổi chiều đến tối.
Khi chiếc xe dừng lại ở Quảng trường Phượng Hoàng, khuôn mặt Giang Chi Thịnh đầy vẻ nghiêm trọng: “Nếu như cô ấy không ở đây, anh cũng không biết cô ấy ở đâu nữa.
Nếu cần thiết, chúng ta hãy báo cảnh sát.”
Sau khi hai người xuống xe liền vào bên trong.
Quảng trường Phượng Hoàng rất lớn, môi trường bên trong rất yên tĩnh và tao nhã, chủ yếu là cây xanh, bên trong có một cây cầu vòm, mang một hương vị đơn giản.
Họ thường đến đây trong các kỳ nghỉ, nhưng sau khi họ tốt nghiệp đã rất ít đến đây.
“Chúng ta chia nhau ra tìm đi, nếu có tin tức hãy lập tức gọi điện nhé.” Đường Hoan không nhiều lời liền gật đầu rồi đi về một hướng khác, còn Giang Chi Thịnh đi hướng ngược lại.
Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống khiến cho màn đêm thêm sáng ngời, ngọn đèn đường kéo dài bóng Đường Hoan ra, cô không ngừng gọi tên La Vưu Phi.
Mặc dù trời đã khuya nhưng bên trong vẫn có rất nhiều người đi lại, nhìn thấy bộ dạng lo lắng kêu lên của Đường Hoan, trong lòng thở dài có lẽ là đứa con của ai đi lạc.
“Vưu Phi…” Dường như cô đã lật tung Quảng trường lên tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu.
Lúc đi qua cầu vòm, Đường Hoan vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngơ ngác ngồi dưới đất nhìn mặt hồ.
Trong mắt cô lóe lên một tia vui mừng, cô nhanh chóng chạy về phía bóng người đó.
Giang Chi Thịnh cũng đúng lúc tìm đến chỗ cây cầu.
Thấy Đường Hoan vội vàng chạy về một hướng, anh nhìn theo và thấy La Vưu Phi đang ngồi dưới đất.
Anh bước lên hai bước, nhưng cuối cùng không đuổi theo mà chỉ đứng im nhìn bọn họ.
“Vưu Phi….cậu không sao chứ?” Đường Hoan đi tới chỗ La Vưu Phi, cô giữ vai cô ấy và nhận ra mắt cô ấy sưng đỏ như một quả anh đào, trong mắt thoáng hiện một tia đau lòng.
Không cần nói cũng biết chắc chắn cô ấy đã một mình trốn ở đây khóc rất lâu, nếu không mắt cô ấy đã không sưng tấy như vậy.
“Hoan Hoan…mình…anh ấy không thích mình…” Vừa nhìn thấy Đường Hoan, nước mắt khó khăn lắm mới ngưng lại được của cô lại tuôn xuống không ngừng, cô ôm chặt Đường Hoan và khóc rưng rức.
Nghe cô nói như vậy, Đường Hoan ôm chặt lấy cô ấy và an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, Vưu Phi, trên thế giới này nhiều đàn ông tốt như vậy, đâu phải chỉ có một mình anh ấy, nếu như thực sự không được, mình sẽ đối xử tốt với cậu, chúng ta không nhất thiết phải cần đàn ông.”
La Vưu Phi rất ít khi khóc một cách thương tâm như vậy, nhất thời cô nói chuyện có chút không mạch lạc, khiến những người đi ngang qua đều nhìn họ bằng ánh mắt tò mò.
Giang Chi Thịnh đứng cách đó không xa nhìn cô ấy khóc một cách thương tâm như vậy, trong mắt lóe lên tia áy náy, nhưng rốt cuộc vẫn không bước tới mà chỉ lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Đường Hoan nói rằng tránh cho La Vưu Phi nhìn thấy anh sẽ đau lòng rồi rời đi trước.
Khó khăn lắm mới an ủi được La Vưu Phi và dẫn cô về chỗ ở của cô ấy, cô ấy vừa khóc vừa kể về chuyện tỏ tình với Giang Chi Thịnh, cô ngồi một bên không ngừng đưa khăn giấy cho cô ấy.
Khi trên bàn đầy khăn giấy, La Vưu Phi cuối cùng cũng nói rõ mọi chuyện: “Hoan Hoan, mình cũng không biết rốt cuộc từ khi nào mình bắt đầu thích anh ấy, mình chỉ biết sau khi anh ấy về mình không thể kiểm soát được lòng mình, mình không muốn bản thân phải hối hận nên đã tỏ tình với anh ấy.”
“Mình biết người anh ấy thích là cậu, nhưng mình không muốn sau này phải hối hận nên đã lấy hết can đảm tỏ tình với anh ấy.
Dù biết trước kết quả nhưng khi nghe thấy anh ấy từ chối, trái tim mình vẫn rất đau đớn.”
Có lẽ tình yêu chính là như vậy, rõ ràng biết là con thiêu thân lao vào lửa, nhưng vẫn không hối hận.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô vẫn sẽ lựa chọn tỏ tình với Giang Chi Thịnh.
Vừa nói nước mắt lại rơi xuống, mắt Đường Hoan không khỏi đỏ hoe khi nhìn thấy cô ấy khóc thương tâm như vậy.
Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ suy nghĩ đến việc ở bên cạnh Giang Chi Thịnh, nhưng bây giờ cô đã yêu người khác rồi, trong lòng cô không thể dung nạp người thứ hai.
Hoàn cảnh của cô cũng không khá hơn La Vưu Phi là bao, cả hai đều yêu một người không nên yêu nên rất đau khổ, cô thấu hiểu sâu sắc tâm trạng của cô ấy.
Chỉ là cô không muốn sống quá thấp hèn và cũng không muốn sống trong cái bóng của Đoạn Kim Thần.
“Vưu Phi, cậu là bạn tốt nhất của mình.
Mình thực sự mong rằng cậu sẽ được hạnh phúc, mình chưa bao giờ có tình cảm nam nữ với Đại Thịnh.”
Đường Hoan nhìn cô ấy và nói một cách chắc chắn, mặc dù Giang Chi Thịnh là bạn tốt của cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Cho dù Giang Chi Thịnh đối với cô thật lòng, cô cũng sẽ không bao giờ rung động trước anh ấy, hơn nữa bây giờ cô đã là vợ của Đoạn Kim Thần, cho dù sau này hai người cuối cùng sẽ ly hôn, cô cũng không thể ở bên Giang Chi Thịnh.
Cô đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
Giọng nói của La Vưu Phi có chút kích động: “Nhưng cậu không thích Đoạn Kim Thần đúng không? Hoan Hoan, mặc dù mình thích Đại Thịnh, nhưng mình cũng mong hai người có thể hạnh phúc.”
Đường Hoan lắc đầu, trong mắt tràn đầy chua xót: “Mình đã yêu Đoạn Kim Thần mất rồi.
Vưu Phi, có phải cậu cảm thấy mình rất nực cười đúng không.
Mình đã từng bị Đoạn Lâm Phong khiến cho mình đầy thương tích, cũng từng nói sẽ không thích người họ Đoạn nữa, rõ ràng biết kết hôn với anh ấy chẳng qua chỉ là vì mối quan hệ lợi ích, nhưng mình lại không thể kiểm soát được lòng mình.”
Giọng nói của cô tràn đầy vẻ buồn bã, La