Câu trả lời của cô khiến người đàn ông càng thêm tức giận, đôi mắt nhìn cô tối sầm lại: “Em đã quên từng hứa với anh những gì rồi sao?”
Trong lời nói mang theo sự uy hiếp rõ ràng, cơ thể
Đường Hoan khẽ run lên.
Cô hiểu ý của anh là gì, bà ngoại cần sự trợ giúp của anh, cô không thể rời khỏi anh khi anh không đồng ý chấm dứt.
Bàn tay buông thống hai bên hông siết chặt lại, cô cắn chặt môi.
Cô nhớ rõ lúc bị mẹ kế cho người đến bắt nạt, là anh đã xuất hiện cứu cô, để sau này khiến cô nghĩ lấy anh có thể nở mày nở mặt, có thể trả thù cho mẹ, nhưng bây giờ nghĩ lại tất cả những điều này đều khiến cô cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì trong cuộc hôn nhân không tình yêu này, cô đã đánh mất trái tim của mình trước.
Cô hít một hơi thật sâu đè nén nỗi chua xót trong lòng rồi bước lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Đoạn Kim Thần, ngoại trừ việc làm tổn thương em ra, anh chưa từng cho em một chút ấm áp nào.”Đoạn Kim Thần nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, tận sâu trong mắt cô lộ ra một sự mệt mỏi, vào thời khắc này trái tim anh có chút đau nhói.
Anh đột nhiên rất muốn thô bạo dẫn cô đi như trước đây, bởi vì cô sẽ không để Giang Chi Thịnh bị thương, nhưng đột nhiên anh có chút không nỡ
Anh không biết tại sao mình lại có loại tâm lý này, trước đây anh chưa từng quan tâm đến cảm xúc của người khác, chỉ có Đường Hoan mới có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.
Đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Tốt nhất em hãy suy nghĩ kỹ có nên ở lại đây hay không, trước khi anh chưa đồng ý cho em rời khỏi anh, em đừng hòng trốn khỏi anh, hãy nghĩ đến người mà em quan tâm.”
Đoạn Kim Thần bỏ lại câu này rồi quay người rời đi.
Anh biết Đường Hoan chắc chắn sẽ hiểu ý tứ của câu nói này, bởi vì bà ngoại vẫn nằm trong tay anh.
Nhìn bóng lưng rời đi của anh, Đường Hoan chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt chảy dài trên mặt cô, trái tim đau đến nỗi không thể diễn tả bằng lời.
“Đại Thịnh…em phải làm sao đây? Trái tim em đau quá…” Cô khóc không thành tiếng.
Bước ra khỏi biệt thự, Đoạn Kim Thần ngồi trong xe, trong đầu anh đều là ánh mắt lạnh lùng của Đường Hoan, anh đấm vào vô lăng như muốn trút giận, cũngkhông quan tâm đến việc tay mình bị đau.
Nhìn Đường Hoan ngồi dưới đất với vẻ mặt đau khổ, trái tim Giang Chi Thịnh cũng đau nhói: “Hoan Hoan, em đừng buồn, anh ta không đáng để em phải rơi nước mắt.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chúng ta đi nghỉ đi có được không? Sau khi tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Nghe những gì anh nói, Đường Hoan đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi gật đầu.
Đúng vậy, anh ấy không đáng, mặc dù anh từng giúp cô nhưng nó cũng đã bù vào những tổn thương mà anh gây ra cho cô rồi.
Cô đứng dậy, nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Giang Chi Thịnh, cô cô nặn ra một nụ cười: “Đại Thịnh, anh đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu, em là một Tiểu Cường đánh không bao giờ chết mà.”
Nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt Đường Hoan, Giang Chi Thịnh bất lực lắc đầu đưa cô về phòng: “Hãy ngủ thật ngon, khi tỉnh lại sẽ không có chuyện gì nữa, ngày mai anh sẽ nấu món sườn xào chua ngọt mà em yêu thích cho em nhé.”
Cô gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Giang Chi Thịnh kéo chăn cho cô, nghe thấy hơi thở dần trở nên đều đặn của cô anh mới quay người ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, khi Đường Hoan tỉnh lại, ánh nắng chóichang chiếu vào qua cửa sổ tàn mát khắp mặt đất.
Hít thở bầu không khí trong lòng, tâm trạng của Đường Hoan cũng tốt lên, cô mở cửa đi xuống lầu liền nhìn thấy Giang Chi Thịnh đang mặc tạo để bận rộn trong phòng bếp.
Dáng vẻ vụng về của anh khiến cô bật cười.
“Hoan Hoan, em tỉnh rồi.” Giang Chi Thịnh nhẹ nhàng lên tiếng khi nhìn thấy nụ cười của cô.
Đường Hoan gật đầu, cô nhìn Giang Chi Thịnh và nói một cách chân thành: “Đại Thịnh, kiếp trước nhất định là em đã làm chuyện tốt, cho nên ông trời mới để em gặp được một người bạn tốt như anh.”
Nghe cô nói như vậy, nụ cười trên mặt Giang Chi Thịnh dần dần vụt tắt, anh nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đen láy: “Hoan Hoan, em biết mà, anh chưa bao giờ muốn làm bạn với em.
Nếu như không phải anh về quá muộn, em đã là vợ người ta thì bây giờ người ở bên cạnh em chắc chắn sẽ là anh, em cũng sẽ không phải khó chịu như bây giờ.”
Đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất trong lòng anh, nhưng đáng tiếc thời gian không quay trở lại nữa.
Tất nhiên, anh cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, anh sẽ luôn ở sau bảo vệ cô, cho dù là ở đâu khi nào, chỉ cần cô cần anh, anh đều sẽ đưa tay ra giúp đỡ, thậm chỉ anh sẽ đứng bên cạnh cô không chút do dự.Nhìn người đàn ông tuấn tú ở trước mặt, rõ ràng biết có đã kết hôn, nhưng anh vẫn tình nguyện bảo vệ cô như trước đây.
Trong mắt cô tràn đầy chua xót, cô hít một hơi thật sâu: “Đại Thịnh, em sẽ không ở bên cạnh anh đâu, nếu như sau này em ly hôn, em cũng sẽ không lựa chọn kết hôn.”
Nhìn Đường Hoan không muốn hồi tưởng lại quá khứ mà khép chặt trái tim mình lại, anh liền đổi chủ đề: “Được rồi được rồi, chúng ta không nói về chuyện này nữa, những chuyện này đâu ai biết trước được, em rửa mặt mũi đi, được ăn sáng ngay thôi.”
Đường Hoan cảm kích nhìn anh rồi gật đầu.
Ăn sáng xong, Đường Hoan định đến Tập Đoàn Đoạn Thị tìm Đoạn Kim Thần, cô không muốn ở cùng với Đoạn Kim Thần nữa, cô muốn một mình dọn ra ngoài ở cô muốn có không gian riêng, không muốn bị anh ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân nữa.
“Đại Thịnh, lát nữa anh đưa em đến công ty rồi quay lại làm việc nhé, dù nói thế nào thì bây giờ em cũng là nhân viên của Đoạn Thị, em không thể thường xuyên không đến công ty chỉ vì em là vợ của Đoạn Kim Thần được.”
Cô lấy giấy ăn lau miệng và quay đầu nhìn Giang Chi Thịnh.
Giang Chi Thịnh cau mày, trong giọng nói có chútkhông tán thành: “Em còn muốn đến Đoạn Thị làm việc sao? Em hãy đến công ty của anh đi,