” Lương Phỉ Phỉ không những không để tâm đến lời đe dọa của cô, ngược lại còn cười đắc ý hơn: “Tôi muốn xem xem cô khiến tôi hối hận như thế nào? Cô có thể giết tôi hay thế nào? Chỉ sợ cô còn chưa ra tay thì đã ngồi trong tù
Giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang nói về thời tiết của ngày hôm nay vậy.
Đột nhiên Đường Hoan như hiểu ra điều gì đó, cô khoanh tay trước ngực và nói: “Cô ấy không ở trong tay cô
Với tính khí của Lương Phỉ Phỉ, nếu như La Vưu Phi đang ở trong tay cô ta, hiện tại cô ta sẽ không chạy tới đây nói cho cô biết mà đã dương dương tự đắc gọi điện thoại ra oai với cô rồi, làm gì có chuyện còn ngồi đây nói chuyện với cô như bây giờ?
Chẳng qua cô ta chỉ muốn dọa cô mà thôi.
Nghe thấy những lời chắc nịch của Đường Hoan, trong mắt Lương Phỉ Phỉ lóe lên vẻ giận dữ, nhưng cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại: “Xem ra cô vẫn rất thông minh đấy, nhưng đừng cho rằng cô kết hôn với anh Kim Thần rồi thì anh ấy sẽ thực sự yêu cô, anh ấy kết hôn với cô chẳng qua cũng chỉ vì bảo vệ người anh ấy yêu mà thôi.”
Cô biết Lương Phỉ Phỉ thích Đoạn Kim Thần từ lâu rồi, cho nên mới luôn nhằm vào cô, bây giờ nghe thấy những lời khiêu khích này, trong lòng cô không bị dao động quá nhiều.
“Vậy thì cảm ơn lời nhắc nhở của cô.” Đường Hoan đáp lại một cách mỉa mai: “Nhưng cho dù người anh ấy yêu là người khác thì đã sao, dù sao tôi cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, còn cô không những không có được trái tim của anh ấy, ngay cả tư cách để đứng bên cạnh anh ấy cũng không có.
“Tiện nhân, cô nói cái gì!” Lương Phỉ Phỉ không còn duy trì được nụ cười trên mặt nữa, hai mắt trợn tròn như cái chuông đồng.
“Lẽ nào tôi nói không đúng sao?” Đường Hoan hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của cô ta và tiếp tục nói: “Cô đừng cho rằng tôi không biết cô ngã vào vòng tay của Đoạn Lâm Phong là vì không có được tình yêu của Đoạn Kim Thần, bây giờ cô đối đầu với tôi chỉ vì tôi đã kết hôn với Đoạn Kim Thần mà thôi.”
Bị nói trúng tim đen, lúc này Lương Phỉ Phỉ giống như một con khỉ bị lột trần, sắc mặt xám xịt lại, ánh mắt nham hiểm nhìn thẳng vào cô: “Cô đừng ở đây chơi trò ly gián, Lâm Phong thật lòng với tôi, không phải cô cũng không có được tình yêu của anh ấy nên mới kết hôn với Đoạn Kim Thần sao? Cô có tư cách gì mà nói tôi.”
“Quả thực trước đây tôi từng yêu tên tra nam đó, nhưng bây giờ đã không còn cảm giác với anh ta nữa rồi, cô không cần phải nói những lời này để chọc giận tôi, mà tôi cũng sẽ chẳng tức giận đâu.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, lửa giận trong mắt Lương Phi Phi đã lên đến cực điểm
Vốn dĩ lần này cô tìm đến là muốn làm nhục Đường Hoan, nhưng không ngờ lại bị cô ta trắng trợn đánh vào mặt.
“Vậy sao?” Lương Phỉ Phỉ đột nhiên thay đổi giọng điệu, cô đứng dậy khỏi ghế sofa: “Vậy chúng ta hãy chờ xem, Đường Hoan, cho dù bây giờ cô là vợ của Đoạn Kim Thần, cô cũng sẽ không bao giờ bước vào được trái tim của anh ấy, bởi vì người anh ấy yêu không phải cô.”
Sau khi nói xong cô quay lưng bỏ đi một cách kiêu hãnh.
Khi cửa phòng làm việc đóng lại, Đường Hoan bất lực dựa người vào ghế sofa.
Cô đã biết trong lòng Đoạn Kim Thần có người khác từ lâu rồi, nhưng khi nghe lại từ miệng người khác, trong lòng cô vẫn không kiềm chế được mà đau đớn, loại đau đớn đó khiến cô run rẩy cả về thể xác và tinh thần.
Sau khi ngồi trên ghế sofa gần nửa tiếng đồng hồ cô mới trở lại bình thường và quay lại làm việc.
Còn Lương Phỉ Phỉ sau khi rời khỏi Đoạn Thị, cô liền đi tìm Đoạn Lâm Phong và nói với anh muốn loại bỏ Đường Hoan.
“Lâm Phong, em thực sự ngày càng không thể chịu nổi cô ta, anh hãy nghĩ cách loại bỏ cô ta đi.” Cô lắc cánh tay Đoạn Lâm Phong làm nũng, cô chu môi, giọng nói ẻo lả đó khiến người đàn ông không thể từ chối.
“Phỉ Phỉ, bây giờ Đường Hoan là vợ của anh cả, nếu như chúng ta loại bỏ cô ấy anh cả sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Hiện tại chúng ta không nên hành động hấp tấp, sau này sẽ có cơ hội.
Đoạn Lâm Phong vỗ tay cô, ôn nhu nói.
Lương Phỉ Phỉ nghe vậy lập tức không hài lòng: “Có phải anh vẫn còn tình cảm với con tiện nhân đó không?”
“Em nói linh tinh cái gì vậy?” Đoạn Lâm Phong cau mày kéo cô vào lòng: “Bây giờ ngoại trừ em ra trong lòng anh không thể có thêm bất kỳ ai khác, sao em có thể nghi ngờ anh như vậy?”
“Vậy tại sao anh không giết cô ta? Bây giờ em cứ hễ nhìn thấy cô ta lại thấy tức giận.
Nghĩ đến hôm nay bị Đường Hoan chọc tức đến không nói nên lời, cô lại tức giận nghiến răng, hận không thể băm vằm cô thành trăm nghìn mảnh.
“Bây giờ không phải là lúc ra tay.
Đoạn Lâm Phong an ủi cô, giải thích cho cô hiểu mối quan hệ giữa mặt lợi và mặt hại, nhưng bây giờ Lương Phỉ Phỉ đang nổi cơn thịnh nộ, nào có nghe lọt tai? “Được rồi, anh đừng nói nữa.” Lương Phỉ Phỉ ngắt lời anh, cô đưa tay lên bịp tai lại: “Anh không dám ra tay vậy thì để em!”
Nói xong, cô cầm túi xách vội vã rời đi, không thèm để ý đến tiếng gọi của Đoạn Lâm Phong ở phía sau.
Cho đến khi bóng dáng của Lương Phỉ Phỉ biến mất, sắc mặt Đoạn Lâm Phong trở nên u ám, lúc này anh không còn dáng vẻ chân thành như vừa nãy nữa rồi.
Lương Phỉ Phỉ tức giận đi về nhà, sau đó lôi ra mấy tấm ảnh theo dõi Đường Hoan lúc trước, cô chọn ra mấy tấm ảnh không rõ ràng và mờ ám.
Nhân vật chính của ba bức ảnh đều là hình ảnh Đường Hoan và Giang Chi Thịnh ở bên nhau.
Một bức ảnh là cảnh Đường Hoan uống rượu với Giang Chi Thịnh trong quán bar, một bức khác là cảnh Đường Hoan khóc trên vai Giang Chi Thịnh, bức còn lại là ảnh Đường Hoan uống say được Giang Chi Thịnh dìu ra khỏi quán bar.
Ba bức ảnh này trông có vẻ đều có quan hệ bất thường với Giang Chi Thịnh.
Nhìn những tấm ảnh trên tay, Lương Phỉ Phỉ nhếch môi, may mà cô thông minh giữ lại con bài này.
Cô