Nhìn bóng lưng đã đi xa của cô ta, Đường Hoan mang theo suy nghĩ đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô đi đến khi vực ăn uống lấy một chút đồ ăn, sau đó ngồi xuống ghế.
Đối với những bữa tiệc thương mại như thế này, Đoạn Kim Thần chỉ đi dạo một chút, còn mục đích chính cô đến đây là vì khu đất của vườn bách thú, về phần Lương Phi Phỉ, nếu như cô ta không biết sống chết mà khiêu khích cô, vậy cô đương nhiên sẽ không khách khí.
Một mùi nước hoa quen thuộc chợt thoảng qua trong không khí, khi ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy người phụ nữ mà cô vừa nhìn thấy ở hành lang.
Cô ta trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy dạ hội hở hang, nhìn nụ cười quyến rũ trên mặt của cô ta, cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói của cô ta vang lên: “Chào Giám đốc Đường, tôi là trợ lý của Tập Đoàn Lương Thị, rất vinh dự được gặp cô trong một bữa tiệc như vậy, tôi cũng rất thán phục khả năng của Giám đốc Đường”
“Xin chào.” Đường Hoan khẽ nhướn mày liếc nhìn cô ta, nhưng sắc mặt không có quá nhiều sự thay đổi mà khẽ gật đầu với cô ta.
Người trợ lý nâng ly sâm panh trong tay lên: “Đây là rượu vang của Bồ Đào Nha, nó rất thơm, hương vị cũng tuyệt vời, không biết tôi có thể mời Giám đốc Đường một ly hay không?”
Ánh mắt Đường Hoan rơi vào ly rượu trong ta cô ta, cô cười khẩy trong lòng, quả nhiên Lương Phỉ Phỉ không chịu buông tha cô dễ dàng như vậy.
Nếu như ly rượu này không bị bỏ thêm nguyên liệu, cái tên Đường Hoan của cô sẽ bị viết ngược.
“Thật ngại quá, gần đây tôi không được khỏe, bác sĩ có dặn không được uống rượu.
Xin lỗi, tôi sẽ lấy nước ngọt thay rượu vậy.” Cô lấy một ly nước uống trên bàn và nhấp một ngụm.
Trợ lý thấy Đường Hoan không mắc bẫy, liền liếc mắt ra hiệu với Lương Phi Phi đứng cách đó không xa.
Lương Phỉ Phỉ thấy vậy, trong mắt thoáng qua một tia ác độc, cô cầm ly rượu lên và tao nhã đi từng bước về phía họ.
“Cô Đường làm Giám đốc rồi liền khác hẳn nhỉ, ngay cả giọng điệu cũng kiêu ngạo hơn vài phần? Ngay cả trợ lý của tôi mời rượu mà cô cũng không nể mặt” Lời mỉa mai phun ra từ miệng của Lương Phỉ Phỉ, ánh mắt nhìn cô đầy sự mỉa mai.
Trợ lý vừa nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ liền cung kính gật đầu: “Tổng giám đốc Lương, không sao, có lẽ Giám đốc Đường cảm thấy tôi không xứng uống rượu với cô ấy
Nghe hai người họ một xưởng một phụ họa, Đường Hoan càng lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn bọn họ cũng không có chút ấm áp nào.
Làm sao cô có thể không biết họ đang cố ý muốn chọc tức cô, sau đó uống cạn ly rượu bị bỏ thuốc trong tay họ? Nếu như họ nghĩ rằng cô sẽ ngoan ngoãn mắc bẫy, vậy quả thật là một sai lầm lớn, cô đã không còn là Đường Hoàn thiệu hiểu biết của năm đó từ lâu rồi.
“Bác sĩ nói gần đây dạ dày của tôi không tốt, không thích hợp để uống rượu.” Vẻ mặt Đường Hoan có chút ấy nảy “Nhưng, Cô Lương, Đoạn Thị và Lương Thị vốn có quan hệ hợp tác, nếu như cô đã nói như vậy rồi, tôi sẽ lấy trà thay rượu vậy.
Lương Phi Phi cong môi gật đầu: “Được.”
Ba người cùng đi đến quầy bar và gọi trà từ phục vụ.
Cả ba người đều cầm chén trà trên tay, Lương Phi Phi và Trợ lý giao tiếp bằng mắt, còn Đường Hoan cụp mắt nhìn chén trà trong tay.
“Cô Lương, chúng ta sắp thành người một nhà rồi, hy vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau.
Nói rồi cô nàng chén trà trong tay lên.
Thấy cô sắp uống trà, Lương Phi Phi không giấu được vẻ kích động trong mắt, trong lòng không ngừng gào thét, uống đi, uống đi.
Thấy cô định uống rồi, nhưng Đường Hoan đột nhiên dừng động tác lại: “Đó không phải Đoạn Lâm Phong sao, hình như anh ta đang nói chuyện rất vui vẻ với những người phụ nữ khác.
Nghe cô nói như vậy, Lương Phỉ Phỉ và trợ lý nhanh chóng quay đầu lại, nhưng sau khi quay lại thì chẳng thấy ai, Lương Phỉ Phỉ nhíu mày, ánh mắt nhìn Đường Hoan có chút không hài lòng: “Làm gì có bóng dáng của anh ấy có phải cô bị hoa mắt rồi không?”
“Có lẽ là vậy!” Thấy đã thành công đánh lạc hưởng sự chú ý của cô ta, khoảnh khắc hai người họ quay đi, Đường Hoan đã đổi vị trí tách trà bị bỏ thuốc của cô.
Thấy Đường Hoan uống trà, Lương Phi Phi mới cầm tách trà lên và uống cạn.
Nhìn cô uống cạn chén trà không thừa một gọt nào, khỏe mắt hiện lên một nụ cười ẩn ý.
Lương Phỉ Phỉ và trợ lý nháy mắt với nhau, trợ lý hiểu ý liền gật đầu với Đường Hoan rồi xoay người rời đi.
“Giám đốc Đường, Tổng giám đốc Lương, hai người nói chuyện trước đi, tôi còn có việc phải làm, tôi xin phép cáo từ trước.
Trợ lý đặt tách trà đã uống cạn xuống bàn, lịch sự nói với Đường Hoan một câu rồi quay người rời đi.
Đương nhiên Đường Hoan ở lại đây không phải là vì muốn nói chuyện với Lương Phỉ Phỉ, mà là muốn giương đông kích tây.
Sau khi trợ lý đi khỏi, Đường Hoan vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Đoạn Kim Thần đứng cách đó không xa, cả hai đều có thể hiểu được ý tứ của đối phương qua ánh mắt.
Còn Lương Phỉ Phỉ lúc này đang chìm đắm trong niềm vui của hồi ức, dường như cô có thể nhìn thấy trước được cảnh tượng Đường Hoan bị bắt quả tang bị cưỡng hiếp.
Đường Hoan không hề bỏ qua ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mắt cô ta: “Tổng giám đốc Lương, rất vui vì cô có thể bỏ qua hiềm khích trước đây….
Cô còn chưa kịp nói xong, cơ thể đột nhiên lắc lư, cô lắc đầu.
Lương Phỉ Phỉ cố nén kích động trong lòng và bước tới giả vờ lo lắng nắm tay cô: “Giám đốc Đường, cô sao vậy? Không sao chứ?”
Đường Hoan lắc đầu, cô yếu ớt dựa vào người Lương Phỉ Phỉ: “Tôi….
Tôi chỉ là hơi chóng mặt, phiền cô dẫn tôi đi tìm Kim Thần…
“Được, bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi tìm anh ấy
Giọng nói của Lương Phi Phi trở nên âm dương quái dị, cô dìu Đường Hoan đến phòng nghỉ, nhưng vì quá kích động mà cô không hề để ý đến tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Đường Hoan.
Dưới sự dìu dắt của Lương Phỉ Phỉ,