Sau khi nghe được câu nói này cả người Lương Phi Phi cứng đờ lại, cô ngừng khóc và ngẩng đầu lên một cách máy móc nhìn anh qua làn nước mắt mơ hồ: “Lâm Phong….anh…anh vừa nói cái gì?”
Bây giờ cả người cô như chìm trong hầm băng, lạnh đến nỗi máu đều đồng lại.
Nhất định là cô đã nghe nhầm rồi, Đoạn Lâm Phong làm sao có thể đề nghị ly hôn với cô vào lúc này được?
Giờ phút này cô hoàn toàn không tin những lời vừa rồi được thốt ra từ miệng của Đoạn Lâm Phong, khi cô bị người khác nói xấu người đàn ông này đã không bỏ rơi cô, bây giờ làm sao có thể bỏ rơi cô được chứ.
“Tôi nói chúng ta ly hôn đi.
Người đàn ông lặp lại, ngữ khí còn cứng rắn hơn cả vừa rồi.
Lương Phỉ Phỉ cuối cùng cũng không thể chịu nổi đả kích này, cô không ngừng lùi lại về phía sau, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô lắc đầu không dám tin: “Tại sao?”
Sự tuyệt vọng trong mắt cô không hề được che đậy: “Anh đang đùa có đúng không? Lâm Phong, không phải anh yêu em nhất sao? Sao anh lại muốn ly hôn với em?
Cô kích động bước tới bám vào cánh tay anh, những ngón tay sắc nhọn của cô xuyên qua chiếc áo vest giá trị của anh, nhưng không thể lay chuyển được người đàn ông.
Cô không biết tại sao chỉ trong một đêm ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Bố cô đột quỵ phải nhập viện, công ty thì đổi chủ, và cô càng không ngờ Đoạn Lâm Phong muốn ly hôn với cô.
Từng đòn từng đòn đả kích chỉ mạng khiến cô không thể thở nổi.
Cô đã nghĩ ra hàng nghìn hàng vạn khả năng, nhưng cô chưa từng nghĩ Đoạn Lâm Phong lại đưa ra đề nghị ly hôn.
Đoạn Lâm Phong lạnh lùng nhìn gương mặt tái nhợt của Lương Phỉ Phỉ, trong mắt không hề có chút hơi ấm nào, anh gạt tay cô ra: “Cô cảm thấy tôi đang đùa sao?” Một câu nói nhẹ nhàng khiến Lương Phỉ Phỉ sững sờ đứng yên tại chỗ, anh nhìn thẳng vào cô: “Bây giờ tôi đã có được thứ mình muốn, tại sao lại không ly hôn với cô chứ?”
“Rầm” một tiếng, Lương Phỉ Phỉ giống như bị sét đánh trúng, đôi môi đỏ mọng run rẩy nói: “Anh có ý gì? Cái gì mã đã có được thứ anh muốn?”
Nhìn dáng vẻ không dám tin của Lương Phỉ Phỉ, Đoạn Lâm Phong nhếch môi khinh bỉ, anh dịu dàng sờ vào mặt cô như trước đây: “Cô đúng là ngốc hết thuốc chữa, cô cho rằng tôi thực sự thích cô sao? Chuyện đến nước này rồi thì tôi cũng nói cho cô biết, tôi chính là Chủ tịch mới của công ty các người.”
Anh âm thầm chuyển nhượng tất cả cổ phiếu của Lương Thị sang tên của mình, hôm nay Lương Thị triệu tập cuộc họp cổ đông và tuyên bố Chủ tịch mới, anh nắm giữ 10% cổ phần của Lương Thị và trở thành cổ đông lớn nhất của Lương Thị, còn ông Lương không chịu nổi sự thật này nên mới đột quỵ phải nhập viện.
Khi tất cả những chuyện này xảy ra Lương Phi Phi vẫn đang ở nhà ngủ, khi nhìn thấy tin tức mới thì mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi.
Lúc này Lương Phỉ Phỉ như hóa đá, hai mắt cô mở lớn, cho đến khi nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Đoạn Lâm Phong, cô mới tỉnh ngộ.
Cô giống như một người điên nhào tới kéo áo của Đoạn Lâm Phong, lúc này hình tượng một cô chủ đã không còn, cô hét lớn lên: “Đoạn Lâm Phong, tên khốn, không phải anh nói anh yêu tôi sao? Tại sao chuyện gì anh cũng sẵn sàng làm cho tôi! Đồ dối trá! Anh vẫn luôn lừa tôi sao?”
Nói đến gần cuối cô kích động giơ tay lên muốn chào hỏi lên mặt anh nhưng khi cánh tay đang giơ nửa chừng thì bị anh gạt mạnh ra.
Lương Phỉ Phỉ bị anh đẩy lùi lại vài bước, cuối cùng ngã xuống đất, sự đau nhức trên người cô không bằng một phần mười nỗi đau trong lòng.
Cô thực sự rất hận, cô hận tại sao mình lại tin tưởng người đàn ông này, rõ ràng anh đối với Đường Vãn Tình tàn nhẫn như vậy, sao có thể nhân từ với cô cơ chứ? Cô thực sự là bị mù nên mới kết hôn với anh.
Nhìn Lương Phỉ Phỉ ngã dưới đất, Đoạn Lâm Phong sải bước tới và ngồi xuống trước mặt cô, sau đó nâng cằm cô lên.
Cô nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt sưng húp, sự phẫn nộ trong mắt không hề được giấu giếm.
“Phỉ Phỉ, khóc gì vậy?” Anh nói một cách dịu dàng và lau nước mắt cho cô giống như trước đây: “Cô đừng trách tôi, muốn trách hãy trách cô là cô chủ của Lương Thị
Anh phải không ngừng lớn mạnh để cân bằng với Đoạn Kim Thần, nếu như không có sự ủng hộ của nhà họ Lương, hiện tại anh vẫn không thể lấy lại quyền lợi thuộc về riêng mình.
Kẻ làm việc lớn phải bất chấp mọi thủ đoạn, Lương Phi Phỉ vốn chỉ là một quân cờ trong tay anh, làm sao anh có thể thực sự đối xử thật lòng?
Trước đây khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Đoạn
Lâm Phong, Lương Phỉ Phỉ đều cảm thấy phấn khích, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tâm tư của người đàn ông trước mặt này thực sự quá sâu, để đạt được mục đích anh lợi dụng cô không thương tiếc, sau khi đạt được mục đích rồi liền đá cô đi.
Anh bỏ tay ra khỏi cằm cô rồi đứng dậy, sau đó lấy bản thỏa thuận trên bàn ném xuống trước mặt cô: “Tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi, nếu như cô không muốn chịu khổ, vậy tốt nhất hãy ngoan ngoãn ký vào, nếu không tôi sẽ có cách khác.”
Văn kiện vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung rồi chậm rãi rơi xuống trước mặt Lương Phi Phi.
Chữ Đơn ly hôn đập thẳng vào mắt cô, đôi đồng tử của cô co rúm lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Lâm
Phong, đến giờ phút này cô mới thực sự hoảng sợ.
Cô không thể ly hôn với Đoạn Lâm Phong, nếu như ly hôn với anh, vậy thì Lương Thị sẽ thực sự không còn.
Giờ phút này cô không còn hình tượng của một cô chủ nữa, cô bò đến bên cạnh Đoạn Lâm Phong và nắm lấy ống quần của anh sau đó đứng lên và ôm chặt lấy anh: “Lâm Phong, anh đừng rời xa em có được không? Em thực sự không thể sống thiếu anh, anh biết đấy, em thực sự rất yêu anh…..
Đoạn Lâm Phong lạnh lùng nhìn cô, nếu như là trước đây có lẽ anh sẽ không tàn nhẫn như vậy, nhưng khi ở bên cạnh cô, cô luôn bày trò lớn nhỏ trước mặt anh, thậm chí có lúc còn không coi anh là bạn trai.
Nếu như không phải vì quan hệ lợi ích, anh cũng không muốn diễn kịch với cô, bây giờ anh chỉ cảm thấy vô cùng