“Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi!” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi đỏ mọng của Đường Hoan, ánh mắt cô không có chút ấm áp nào: “Đoạn Lâm Phong, tôi không phải Đường Vãn Tình, cũng không phải Lương Phỉ Phỉ, trên người tôi không có bất cứ thứ gì đáng để anh lợi dụng cả, kế sách đó của anh không có tác dụng với tôi đâu Nếu như là trước đây khi cô vẫn chưa phát hiện ra anh lừa dối cô, có lẽ cô vẫn sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.
Bây giờ cô đã nhìn thấu con người Đoạn Lâm Phong, những ký ức tốt đẹp với anh trong quá khứ đã sớm mờ nhạt trong tâm trí cô.
Cho tới hôm nay cô mới nhận ra, Đoạn Lâm Phong luôn giả vờ trước mặt cô, bây giờ nghĩ lúc đầu anh tiếp cận cô cũng chỉ vì cô là cô chủ nhà họ Đường mà thôi, nhưng sau này mới phát hiện ra Đường Vãn Tình càng có giá trị lợi dụng hơn nên mới ở bên cô ta.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút may mắn khi lúc đó bị nhà họ Đường đuổi cô ra khỏi nhà, nếu không số phận của cô cũng không khá hơn Lương Phỉ Phỉ và Đường Văn Tình là bao.
Tất nhiên, cô không tự mình cho rằng Đoạn Lâm Phong thực sự thích cô.
Đôi đồng tử của Đoạn Lâm Phong co rút lại, anh kìm chế sự khó chịu và cố ý không để ý đến ý tứ trong lời nói của cô mà vẫn cười nhìn cô: “Hoan Hoan, anh biết trước đây là anh có lỗi với em, nhưng hiện tại anh đã ly hôn rồi, anh đang độc thân, chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi, Đoạn Kim Thần sẽ không yêu em đâu, em quay lại…
“Đoạn Lâm Phong.
Một tiếng gầm kèm theo bão táp, anh còn chưa kịp quay đầu lại một cơn gió lạnh đã ập tới, mặt anh ăn trọn một cú đấm rắn chắc.
Anh nhất thời không phòng bị lùi lại vài bước, cơ thể dựa vào tường, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, cho thấy Đoạn Kim Thần đã dùng bao nhiêu sức lực cho cú đấm vừa rồi.
Anh đưa tay ra lau, nhìn thấy máu đỏ trên tay khiến đồng tử co rút lại, anh ngẩng đầu lên liền thấy Đoạn Kim Thần đang đứng trước mặt, trong mắt cuộn trào bão tố, cả người toát ra hơi thở của một bậc Vương giả.
Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng lại, Đoạn Kim Thần đã vươn tay ra và dùng sức kéo mạnh Đường Hoan vào lòng, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cô, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc cằm nhẵn nhụi của người đàn ông.
Cảnh tượng này khiến cô nhớ lại trước đây khi bị Đoạn Trấn Nam đánh, anh đã bảo vệ cô ở sau lưng… Nhưng đáng tiếc…
Cô cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong mắt, khi cô nâng lên thì chỉ còn lại sự lạnh lùng.
“Nếu như còn có lần sau, đừng trách tôi không khách khí.” Giọng nói lạnh như băng khiến Đường Hoan run lên, còn Đoạn Lâm Phong lại không hề tỏ ra sợ hãi.
Hiện tại quyền lực trong tay anh không hề ít hơn Đoạn Kim Thần, cho nên khi đối mặt với Đoạn Kim Thần, anh đương nhiên không còn không ngước được đầu lên như trước nữa: “Anh cả, em và Hoan Hoan vốn yêu thương nhau, nếu như không phải giữa đường xuất hiện một vài vấn đề, anh cho rằng cô ấy sẽ kết hôn với anh sao?”
Mặc dù lúc đầu anh vì lợi ích mà bỏ rơi cô, nhưng anh không hối hận, anh làm nhiều chuyện như vậy là muốn khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, anh không hề cảm thấy mình đã sai.
Trong mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia sáng sắc bén, khí tức trên người lập tức thay đổi khiến Đoạn Lâm Phong bất giác nuốt nước bọt, trong mắt thoáng qua một tia u ám.
Nói thật, mặc dù trong tay anh nắm không ít quyền lực, nhưng từ tận đáy lòng anh vẫn cảm thấy sợ hãi khi đối diện với Đoạn Kim Thần, dù sao anh cũng không biết rõ trong tay Đoạn Kim Thần có bao nhiêu sức mạnh.
Nhìn sự sợ hãi trong mắt Đoạn Lâm Phong, Đường Hoan nhếch môi cười khẩy.
Quả nhiên anh ta vẫn sợ Đoạn Kim Thần, cho dù anh ta nắm giữ cổ phần của Lương Thị thì đã sao? Nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào trong máu không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được.
Nếu như anh ta cảm thấy trong tay nắm nhiều quyền hành và có thể chống lại Đoạn Kim Thần, vậy anh ta thực sự là quá sai lầm rồi.
“Tôi sẽ không nói lần thứ hai, Đoạn Lâm Phong, người phụ nữ của tôi không phải là thứ mà cậu có thể động vào, sau này tốt hơn hết nên tránh xa cô ấy một chút!” Đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần cong lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, dường như anh rất hài lòng với biểu hiện sợ hãi này của Đoạn Lâm Phong.
Hai tay buông thống bên hông khẽ siết chặt lại, Đoạn Lâm Phong nhìn bóng lưng đi càng lúc càng xa của họ, sự bất mãn trong lòng ngày càng tăng.
Anh sẽ không bao giờ nhường Đường Hoan cho người khác, cô chỉ có thể là của anh.
Cho đến khi ra khỏi cổng bệnh viện, Đoạn Kim Thần mới buông tay ra khỏi eo cô, vẻ mặt anh bình tĩnh như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra vậy, nhưng lời nói ra lại khiến cơn giận của Đường Hoan bùng lên: “Sao vừa mới quay đi một chút liền muốn quyến rũ chú nhỏ rồi?”
Mặt cô cắt không còn một giọt máu, cô không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy, cơn giận giống như một ngọn lửa không ngừng bốc lên trong lòng cô.
Vừa rồi khi anh lên tiếng bảo vệ cô, cô còn cho rằng anh thực sự muốn giúp cô, thậm chí còn bất chợt nghĩ rằng trong lòng anh đã có vị trí của cô, nhưng bây giờ cô mới biết hóa ra sự thật lại tàn nhẫn như vậy.
Trong lòng anh, cô có một cái mác không bao giờ xóa bỏ được, đó chính là người phụ nữ lẳng lơ.
sống mũi cô cay cay, khỏe mắt nóng lên, cô hít một hơi thật sâu và nghiến răng nói: “Đoạn Kim Thần, anh là đồ khốn kiếp!
Sau khi nói xong, cô không thèm quan tâm đến vẻ mặt của Đoạn Kim Thần mà quay người bỏ chạy.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng mảnh mai càng lúc càng xa, điện thoại trong túi Đoạn Kim Thần đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại ra và nghe máy, sau khi nghe xong nội dung, anh nhàn nhạt đáp lại: “Tôi lập tức về ngay
Sau khi cúp máy, anh lên xe trở lại công ty, còn Đường Hoan thì trở về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ.
Khi màn đêm lặng lẽ buông xuống, hương hoa tràn ngập trong khu vườn ở Vịnh Nguyệt Hồ, làn gió nhẹ thổi đến khiến những bông hoa cụp xuống.
Đường Hoan đứng