Người trong công ty đều không dám nói gì về việc hôm qua cô không đi làm, dù sao cô cũng là bà chủ của công ty, đi hay không không đến lượt họ nói, trừ khi họ không cần bát cơm này nữa.
Vừa bước vào văn phòng, Đường Hoan liền vùi đầu vào công việc, bây giờ cô là Giám đốc thiết kế của công ty, đương nhiên sẽ có rất nhiều việc phải giải quyết, đây cũng là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất của cô.
Vào buổi chiều, vì chưa thương lượng được chi tiết về phương án thiết kế nên cô đã hẹn khách hàng gặp mặt tại một quán cafe vào lúc hai giờ chiều.
Lúc này hai người đang ngồi đối diện nhau bàn về một số chi tiết của bản thiết kế: “Anh Lý, tôi nghĩ chỗ này nên thêm một chút màu sắc tương phản, như vậy sẽ làm cho toàn bộ chiếc váy trông nổi bật hơn.
Sự tương phản rõ nét về màu sắc có thể chạm vào mắt nhìn của mọi người…
Đường Hoan cho khách hàng xem phương án thiết án thiết kế mà cô đã hoàn thành và nói với anh ta một số chi tiết cần phải xử lý.
Sau khi nói chuyện gần một tiếng rưỡi, cả hai cuối cùng cũng thảo luận xong về các chi tiết cần chỉnh sửa.
“Giám đốc Đường, thiết kế của cô thực sự rất tuyệt vời, tôi rất hài lòng, lần sau nếu có nhu cầu tôi sẽ tiếp tục tìm đến cô.”
“Anh Lý khách sáo rồi, anh có thể thích tác phẩm của tôi như vậy, tôi thực sự rất vui, nếu như không còn vấn đề gì nữa, vậy tôi sẽ cho người in ra.”
Trên mặt Đường Hoan nở một nụ cười chuyên nghiệp, bây giờ cô đã tự tin hơn, không còn là Đường Hoan khiến người ta coi thường tùy ý mắng chửi như trước đây nữa rồi.
“Không vấn đề gì, vất vả cho cô rồi.” Sau khi hai người bắt tay nhau, anh Lý liền rời khỏi quán cafe.
Còn Đường Hoan cầm túi xách lên và đi vào phòng vệ sinh, ở một nơi không xa có một đôi mắt luôn nhìn cô chằm chằm, thấy cô rời khỏi chỗ ngồi cũng đứng dậy đi theo.
Từ phòng vệ sinh đi ra, khi cô định rời khỏi đó, đột nhiên có một thân ảnh đứng chắn trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.
Trong mắt cô lóe lên một sự chán ghét, cô vô thức lùi lại về phía sau kéo dài khoảng cách với anh : “Tránh ra.
Nhìn thấy người đến là Đoạn Lâm Phong, Đường Hoan không muốn nói những lời nhảm nhí với anh ta.
Ai biết người này gần đây đang giở trò gì? Khi ở công ty nhìn thấy cô, anh ta luôn quấn lấn cô muốn nói chuyện, thậm chí còn mượn danh nghĩa công việc đến văn phòng tìm cô, bây giờ ở bên ngoài, vậy mà vẫn gặp phải anh ta, đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Hoan Hoan, em có thể đừng thờ ơ với anh như vậy có được không? Anh biết trước đây anh đã sai, em đừng giận nữa mà hãy tha thứ cho anh có được không? Chúng ta có thể quay lại và ở bên nhau như trước đây.
Đoạn Lâm Phong nở một cười ấm áp, giống như vừa mới quen biết
Đường Hoan vậy.
Khóe môi cô cong lên, nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh ta, trong bụng cô dâng lên một cảm giác buồn nôn: “Tránh ra! Nếu không tôi sẽ gọi người đến
Giọng nói lạnh lùng của cô không hề khiến Đoạn Lâm Phong lùi bước, ngược lại anh tiến lên một bước: “Hoan Hoan, em đừng lạnh nhat như vậy có được không? Anh thực sự rất thích em “Cút đi!” Đường Hoan không có tâm trạng nói nhảm với anh ta: “Đoạn Lâm Phong, nếu như anh còn chặn đường tôi, đừng trách tôi vô lễ với anh!”
Thấy anh ta vẫn không chịu nhường đường, Đường Hoan tức giận giơ chân lên đá, nhưng anh ta lại dễ dàng tránh được.
Nhìn thấy anh ta dễ dàng né tránh được đòn tấn công, Đường Hoan bình tĩnh lùi lại một bước và cảnh giác nhìn anh ta, gần đây Đoạn Lâm Phong thật sự càng ngày càng kỳ lạ, khiến cô theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng cô lùi lại hết lần này đến lần khác như vậy khiến trong lòng Đoạn Lâm Phong cuộn trào lửa giận, anh bước tới và nhanh như chớp nắm lấy cằm cô rồi lớn tiếng hỏi: “Tại sao em lại không chịu tha thứ cho anh, lẽ nào em ghét anh như vậy sao?”
Cơn đau truyền đến từ quai hàm khiến Đường Hoan nhíu mày, lửa giận trong lòng cô cũng bùng lên, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta với đôi mắt sắc bén, vẻ mỉa mai trong mắt càng thêm nồng đậm: “Tôi không ghét anh lẽ nào nên thích anh sao? Hay là anh cảm thấy sau khi anh làm những chuyện đó, tôi vẫn sẽ ôn hòa nhã nhặn chung sống hòa bình và ở bên anh?”
“Tại sao không thể?” Đoạn Lâm Phong hỏi ngược lại cô, anh thực sự vì lợi ích của bản thân nên mới kết hôn với người phụ nữ khác, nhưng anh đã làm gì sai?
Lẽ nào con người không nên cố gắng để giành được những thứ mình muốn sao? Tại sao cô không thể thông cảm cho anh một chút? Rõ ràng anh cũng thật lòng yêu cô mà.
Hơn nữa bây giờ anh đang độc thân, anh vẫn yêu, bảo vệ cô như trước đây, tại sao cô không chịu ở bên cạnh anh?
Đường Hoan cũng không nghĩ ra được tại sao anh ta lại có thể thản nhiên nói ra những lời này sau khi đã làm quá nhiều chuyện khiến cô tổn thương như vậy, lúc này cô thực sự không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa, cô lạnh lùng nói: “Bởi vì nhìn thấy anh tôi liền cảm thấy buồn nôn!”
Một câu nói khiến Đoạn Lâm Phong không nói nên lời, lúc này anh giống như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, khiến lửa giận trong lòng anh cũng bị dập tắt.
Một lúc sau anh mới lại mỉm cười, anh thả tay ra khỏi cắm cô và nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: “Anh không tìm em thực sự đã quên quá khứ của chúng ta, cho dù em quên rồi anh vẫn có thể khiến em nhớ lại, anh nhất định sẽ khiến em trở về bên anh.”
Giọng nói của anh tràn đầy sự đe dọa, nhưng khi nó lọt vào tại Đường Hoan lại trở nên rất nực cười: “Đoạn Lâm Phong, anh nghĩ anh là ai? Đừng quên hiện tại tôi là chị dâu của anh, nếu như để anh trai anh nghe được câu nói này, anh cảm thấy sẽ như thế nào?”
“Em cho rằng bây giờ anh sợ anh ta sao? Quyền lực trong tay anh đủ để chống lại anh ta, Hoan Hoan, em hãy ly hôn rồi ở bên anh, anh có thể cho em hưởng vinh hoa phú quý.
Nghe những câu nói chắc nịch của anh ta, Đường Hoan thực sự muốn bật cười, và cô đã thực sự làm như vậy: “Haha….Đoạn Lâm Phg, anh cho rằng bản thân là Lưu Đức Hoa hay là Quách Phú Thành? Anh dựa vào đầu mà cho rằng tôi cũng