La Vưu Phi tìm cho mình một góc khuất, tay cầm ly rượu nhấp từng ngụm, trong đầu cô liên tục hiện ra hình ảnh Đường Hoan và Giang Chi Thịnh ở bên nhau.
“Cô La, ngồi một mình sao?”
Trong lúc La Vưu Phi thất thần ở đó, Đoạn Lâm Phong bỗng nhiên xuất hiện, trên người khoác một bộ đồ tây màu xanh ngọc, nho nhã từ tốn ngồi xuống đối diện cô.
Trong tay anh cầm một ly rượu Brandy, một nụ cười được để lộ trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông.
Liếc mắt nhìn một cái, La Vưu Phi không muốn đoái hoài tới anh, lại nhấc ly rượu lên tiếp tục nhấp thêm một ngụp.
Đoạn Lâm Phong cũng không mấy bận tâm, đưa ánh nhìn vào ly rượu trong tay, từ từ nói: “Cô La, tôi biết cảm giác khi thấy bạn thân của mình ân ái bên cạnh người đàn ông mà mình thích không hề dễ chịu chút nào.”
La Vưu Phi trừng mắt nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh, giận dữ lên tiếng: “Đoạn Lâm Phong, tránh xa tôi ra một chút, đừng làm phiền tới tôi, muốn hàn huyện thì đi chỗ khác!”
“Nếu như tôi nói tôi tới đây không phải để hàn huyên mà là vì muốn tìm cô thì sao?” Đoạn Lâm Phong vẫn ngồi nguyên ở đó, lắc nhẹ ly rượu trong tay, đôi mắt sâu thẳm dõi theo.
La Vưu Phi bật cười: “Anh tìm tôi làm gì? Giữa chúng ta không có gì để nói cả.
“Cổ nhân có câu trên thế gian này không có kẻ địch nào là mãi mãi, chỉ cần có lợi ích, đôi bên ắt sẽ trở thành bạn.
Tôi tới tìm cô vì muốn trao đổi một chuyện có lợi cho cả hai chúng ta.” Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi lên gương mặt của anh khiến người ngồi đối diện không sao nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của anh lúc này, “Tôi biết cô thích Giang Chi Thịnh, nhưng người anh ta thích lại không phải là cô”
“Anh rốt cuộc muốn nói điều gì?” La Vưu Phi bị nói trúng tim đen, trong lòng bị đả kích, bàn tay giữ ly rượu chặt hơn.
Dường như rất mãn nguyện với biểu cảm lúc này của La Vưu Phi, Đoạn Lâm Phong không nhanh không chậm mà nói: “Chúng ta cùng nhau hợp tác, đôi bên cùng có lợi, cô đạt được những gì cô mong muốn, còn tôi có thể đạt được những gì tôi thích”
La Vưu Phi kinh ngạc nhìn anh, chần chừ nói: “Ý của anh là…
“Không sai!” Đoạn Lâm Phong chẳng hề giấu giếm suy nghĩ của bản thân, đem kế hoạch mà anh đã vạch sẵn nói cho La Vưu Phi nghe.
Không thể không nói, cô quả thực động lòng rồi, nếu như làm như vậy cô sẽ có thể được ở bên cạnh Giang Chi Thịnh, còn Đường Hoan… Đôi mắt như sáng lên nhìn về phía Đoạn Lâm Phong đang ở trước mặt, cô nói: “Đoạn Lâm Phong, anh hoàn toàn không hề yêu cô ấy, tại sao lại muốn giữ cô ấy ở bên cạnh? Những gì anh đã làm trước đây tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
Động lòng là vậy nhưng trong lòng cô không khỏi lo lắng Đường Hoan sẽ vì chuyện này mà chịu tổn thương.
“Đây là việc của tôi, cô không cần phải biết, tóm lại cô chỉ cần biết rằng nếu như Đường Hoan quay trở về bên tôi thì Giang Chí Thịnh sẽ tới bên cô, vậy là được rồi.” Nói xong, Đoạn Lâm Phong ngửa cô uống hết ly rượu, “Cô La, chúng ta đều là người hiểu biết, những lời thừa thãi tôi không muốn nhắc lại nhiều lần, trên thế gian này tình cảm là thứ mà chúng ta phải giành giật mới có được, tình cảm sẽ không tự dưng mà tìm tới chúng ta”
“Choang” một tiếng, ly rượu vang trong tay La Vưu Phi hất thẳng lên mặt của Đoạn Lâm Phong.
“Anh tưởng anh là ai chứ, anh thực sự đã quá đề cao bản thân rồi đó! Hoan Hoan là bạn thân của tôi, anh tưởng rằng tôi sẽ giúp anh ư? Đừng hòng!”
Rượu vang từ từ chảy xuống bộ vest đắt tiền đang mặc trên người của Đoạn Lâm Phong, anh đưa tay lau đi những giọt rượu vẫn còn vương trên khuôn mặt, đôi mắt phẫn nộ, có điều không hề nổi giận ngay tại đó.
“Cô La, tôi tin chắc rằng cô sẽ đồng ý với tôi chuyện này.
Giọng nói của anh như một mũi tên sắc nhọn, đâm xuyên nội tâm của La Vưu Phi, cô không ngừng lắc đầu, miệng liên tục phủ nhận.
“Tôi sẽ không đồng ý với anh, nhất định sẽ không đồng ý với anh đâu!” Như sợ rằng bản thân sẽ thay đổi suy nghĩ, quay người chạy thật nhanh ra khỏi quán rượu.
Đoạn Lâm Phong ngồi lại một mình trên chiếc ghế sofa trong quán rượu, khóe miệng khẽ cong lên, anh tin chắc rằng La Vưu Phi nhất định sẽ tới tìm anh.
Hai ngày cuối tuần trôi qua, sau khi dùng xong bữa sáng, Đường Hoan ra sau vườn ngồi tắm nắng, tận hưởng quãng thời gian rảnh rỗi của riêng mình.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống người cô, đường cong chữ S nổi bật, nước da trắng ngần nay lại càng trắng hơn.
Hàng lông mi cong dài khẽ động đậy, bên cạnh đặt một ly trà dưỡng nhan, tạo nên một cảm giác an nhàn, dễ chịu, chỉ có điều đôi lông mày chau chặt của cô dường như lại có phần trái ngược với khung cảnh lúc này.
Cô và Đoạn Kim Thần rõ ràng là gần ngay trước mặt mà như xa tận chân trời, tựa như có một cánh cửa ngăn cách, không cho họ tiến gần về nhau vậy.
Chỉ cần nghĩ tới mối quan hệ giữa hai người, đáy lòng cô như đau thắt.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Đường Hoan, nhìn vào màn hình hiển thị, phát hiện là La Vưu Phi, cô liền lập tức nhận máy.
“Alo, Vưu Phi.
“Hoan Hoan, chuyện lần trước là do mình không tốt, có lẽ đã nặng lời với cậu, cậu đừng để bụng nhé, cậu biết đấy, tính cách của mình là vậy, mình hoàn toàn không hề có ý nhằm vào cậu.” Giọng nói của La Vưu Phi vang lên, mang theo chút thành ý muốn xin lỗi.
“Vưu Phi, cậu thật sự là vì tâm trạng không tốt sao?” Đường Hoan nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, mình sắp đến tháng nên tính tình có chút nóng nảy, có phải cậu đang trách mình không?” La Vưu Phi ngập ngừng nói.
Cảm nhận được sự lo lắng của cô, Đường Hoạn bỗng bật cười, cô nói: “Được rồi, mình chọc cậu đó, mình hoàn toàn không hề để tâm chuyện đó, cậu gọi điện thoại cho mình là có chuyện gì hay sao?”
Cả hai người nói chuyện thêm một hồi rồi mới tắt máy, Đường Hoan mỉm cười, đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục sưởi nắng.
Màn đêm dần dần buông xuống, bóng hình lẻ loi của Đường Hoan hắt lên từ trên cửa sổ, cô đưa đôi mắt nhìn lên bầu trời lấp lánh những vì sao, vẻ cô đơn để lộ ra trong ánh mắt.
Kể từ sau khi có cảm tình với Đoạn Kim Thần, cô luôn suy tính thiệt hơn, thứ cảm giác này thật sự khiến cô vô cùng khó chịu, muốn gỡ bỏ nhưng lại chẳng thể làm được.
Tại cảng Nguyệt Hồ, ở giữa đỉnh núi, ánh đèn đường hiu hắt rọi xuống đường, bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng khác rọi tới.
Hai mắt Đường Hoan sáng bừng, nhịp tim cô như đập mạnh hơn.
Ánh đèn xe từ xa lại gần, cánh cửa lớn vốn dĩ vẫn đóng chặt bỗng nhiên bật mở, biển số xe quen thuộc hiện ra ngay trước mắt.
Cánh cửa xe được mở ra, một dáng người đàn ông cao lớn từ trong xe đi xuống, ánh mắt của cô dõi theo anh cho