Anh không thể chấp nhận được sự thật này và cũng không dám chấp nhận.
Anh làm sao có thể chấp nhận được sự thật người phụ nữ anh mà anh yêu sâu đậm bấy lâu nay lại có người đàn ông khác trong lòng? “Đại Thịnh, anh đừng như vậy, buông em ra… Nhìn dáng vẻ mất tự chủ của anh, trong mắt Đường Hoan thoáng qua một tia áy náy.
Cô luôn biết tấm lòng mà Giang Chi Thịnh dành cho mình, nhưng cô thực sự không thích anh.
Hơn nữa La Vưu Phi thích anh, nên cô cũng không muốn có những hành động mập mờ nào với anh, cô không muốn người khác hiểu lầm.
“Hoan Hoan, em hãy nói cho anh biết, có phải em thực sự yêu anh ta rồi không?” Ánh mắt của Giang Chi Thịnh tràn đầy những cảm xúc kỳ lạ.
Nhìn Giang Chi Thịnh xa lạ ở trước mặt, cô không ngừng lắc đầu: “Không phải, Đại Thịnh…anh buông tay ra trước đi….
Trong lúc họ đang lôi lôi kéo kéo thì một trận gió lạnh ập đến, Đường Hoan bị kéo mạnh một cái và ngã vào một cái ôm mát lạnh.
Đoạn Kim Thần vội vàng trở về ngay sau khi cuộc họp kết thúc, cô thì hay rồi, không ngờ lại ở đây giằng co với người đàn ông khác, Đoạn Kim Thần nhìn Giang Chi Thịnh chằm chằm với sắc mặt u ám.
Thấy Đường Hoan ngã vào vòng tay của Đoạn Kim Thần, Giang Chi Thịnh đưa tay ra kéo nhưng bị Đoạn Kim Thần lùi lại một cách khéo léo và tránh được bàn tay đang đưa ra của anh.
“Đoạn Kim Thần, anh buông cô ấy ra.
Cơn giận mà anh đang kìm nèn bùng phát lên vào lúc này, nhất là khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ của Đường Hoan, lửa giận không ngừng thiêu đốt lý trí của anh.
Nhưng Đoạn Kim Thần không hề quan tâm đến sự tức giận của Giang Chi Thịnh, thay vào đó anh càng ôm chặt Đường Hoan hơn và lên tiếng mỉa mai: “Giang Chi Thịnh, tôi thấy anh luôn không biết vị trí của mình ở đâu, hiện tại cô ấy là vợ tôi, tôi khuyên anh tốt nhất đừng bao giờ tư tưởng đến vợ của người khác.”
Giọng điệu giễu cợt khi lọt vào tai Giang Chi Thịnh giống như một lời khiêu khích, lửa giận trong mắt anh càng đậm hơn, đồng thời trái tim anh cũng đau âm ỉ.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung và bắt đầu một cuộc đối đầu trong im lặng, mùi thuốc súng phảng phất trong không khí ngày càng nồng nặc.
Đường Hoan sợ hai người sẽ đánh nhau kịch liệt nên lòng bàn tay không ngừng ra mồ hôi vì căng thẳng.
Điều cô không muốn thấy nhất đó chính là hai người họ đều bị thương vì chuyện của cô, dù sao thì hai công ty của hai người cũng có mối quan hệ hợp tác với nhau.
Bàn tay buông thống bên hông khẽ siết chặt lại, nhìn Đường Hoan đang ở trong vòng tay của Đoạn Kim Thần Giang Chi Thịnh tức giận quát lên: “Đoạn Kim Thần, anh đừng đắc ý quá sớm”
Nói rồi anh nhìn Đường Hoan một cách sâu sắc, sau đó tức giận quay người bỏ đi.
Sau khi Giang Chi Thịnh bỏ đi, khí tức kiêu ngạo và hung hăng trong không khí cũng không còn, cô thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn thì đột nhiên bị một lực đẩy mạnh khiến cô ngã xuống sofa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt u ám của người đàn ông với vẻ kinh ngạc, cô sững sờ một lúc rồi mới định thần lại, cô kìm nén cơn đau truyền đến từ cổ tay và lạnh lùng lên tiếng: “Anh làm gì vậy?”
“Em còn dám hỏi anh là làm gì sao?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, ánh mắt nhìn cô không có chút ấm áp nào, giọng nói lạnh thấu xương của anh lại vang lên một lần nữa: “Anh mới rời đi một lát mà em đã nóng lòng muốn gặp anh ta như vậy sao?”
Đường Hoan lắc đầu giải thích nói: “Không phải, anh hiểu lầm rồi, anh ấy đến chỉ đơn giản là để xem vết thương của em thế nào mà thôi.”
“Haha….
Người đàn ông cười khẩy: “Chỉ xem thôi mà cần phải lôi lôi kéo kéo sao? Anh cảnh cáo em, sau này hãy tránh xa anh ta ra.
Quả nhiên, mọi chuyện xảy ra tối qua đối với cô đều là một giấc mơ, cho dù người đàn ông này có đối xử dịu dàng với cô như thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần cô tỉnh lại, mọi thứ đều sẽ quay trở lại như ban đầu.
Chỉ có trong giấc mơ anh mới đối xử dịu dàng và bao bọc cô như vậy.
Con tim vốn đang muốn giải phóng của cô lúc này đã không còn ý muốn giải phóng, cô cụp mắt xuống che đi cảm xúc ở trong mắt và khẽ nói: “Em biết rồi.
Cô không muốn tiếp tục tranh cãi với anh nữa nên đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong đôi mắt lạnh lùng của Đoạn Kim Thần lóe lên những thần sắc khỏ tả, cho đến khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại che khuất tầm nhìn của anh, anh liền quay ra đấm thật mạnh lên tường, anh dùng phương thức này để giải tỏa sự tức giận của mình.
Đường Hoan bất lực dựa người vào cửa và nhắm mắt lại một cách yếu ớt.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ cãi nhau với anh, nhưng bây giờ cô thực sự rất mệt, cô đã không còn sức để cãi nhau với anh nữa rồi, cô không muốn lần nào cũng phải cố gắng giải thích với anh.
Những gì xảy ra đêm qua vẫn hiển hiện trước mặt, nhưng bây giờ cô lại bị đánh xuống địa ngục.
Về nước đã được một tuần sau chuyến công tác, Đường Hoan cũng đã trở lại trạng thái làm việc bình thường.
Kể từ hôm đó, hai người luôn chiến tranh lạnh, mối quan hệ khó khăn lắm mới dịu đi lại một lần nữa trở lại thời kỳ trước giải phóng.
Sau khi về nước Đoạn Kim Thần trở nên rất bận rộn, thỉnh thoảng Đường Hoan nhìn thấy anh làm việc trong phòng sách đến tối muộn, cô biết anh đang chuẩn bị cho một dự án lớn và đối thủ cạnh tranh lần này là Tập đoàn Giang Thị.
Cả hai người đều rất quan trọng đối với cô, cô không muốn nhìn thấy họ tàn sát lẫn nhau.
Nhưng cô lại không có cách nào ngăn cản, dù sao đây cũng là chuyện kinh doanh, cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng hai người đàn ông xuất sắc như vậy sẽ vì cô mà làm ra những chuyện ấu trĩ như vậy.
Dự án lần này là một công trình của chính phủ, nếu như giành được nó, đây sẽ là một bước ngoặt đột phá của công ty họ.
Với tư cách là Giám đốc của công ty, cô đương nhiên biết chuyện lần này, vì có một số dự án cũng cần cô chuẩn bi.
Bây giờ cô đã thu thập được rất nhiều thông tin và lên