Đường Hoan cười khẩy, khinh bỉ nói: “Mọi người đều biết hôm nay là ngày Đoạn Kim Thần kết hôn, ai lại vô duyên vô cớ gọi điện thoại đến làm phiền? Anh ta rõ ràng muốn mình bị mất mặt trước đám đông!”
“Điều này…”
La Vưu Phi định nói điều gì đó, nhưng sợ Đường Hoan lúc này đang nổi giận sẽ nghĩ cô nói giúp cho Đoạn Kim Thần, nên cũng dừng lại.
Ngồi với Đường Hoan một lúc, Đường Hoan đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa rồi thay bộ quần áo vẫn thường mặc, cô kéo La Vưu Phi dậy và nói: “Đi nào, đi uống rượu với mình.
”
“Cái gì? Uống rượu?”
La Vưu Phi thực sự không thể chấp nhận được sự thay đổi đột ngột của Đường Hoan, cô chưa kịp nói gì thì đã bị Đường Hoan kéo ra khỏi phòng thay đồ.
Sau khi đi bộ một đoạn dài trên đôi giày cao gót cao hơn 10 phân, La Vưu Phi nhanh chóng nắm lấy cơ hội nói với Đường Hoan: “Hoan Hoan, cho dù là muốn uống, cậu cũng phải đợi mình thay bộ đồ phù dâu này ra rồi hãy đi chứ!”
Nghe thấy câu này, Đường Hoan bất giác dừng bước, cô ngắm nghía La Vưu Phi một lượt, rồi thản nhiên thốt ra một câu: “Mặc như thế này, rất đẹp.
”
“Này! Đường Hoan cậu điên à, cậu để mình mặc thế này đi uống rượu với cậu sao? Cậu không ngại, nhưng mình ngại đó, lỡ như gặp phải người quen, cậu bảo mình phải để cái mặt này đi đâu?”
Mặc dù La Vưu Phi phàn nàn suốt chặng đường đi, nhưng vẫn bị Đường Hoan trói lại như một kẻ trộm.
Khi chiếc xe dừng lại ở một cửa quán bar, La Vưu Phi liền dằn lòng, hạ quyết tâm vì người chị em của mình không tiếc cả mạng sống, cùng lắm là hôm nay không cần mặt mũi gì nữa, có chết thì cùng chết!
Quả nhiên, ngay khi cô bước vào quán bar, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người cô.
Sau khi đặt bàn, cô và Đường Hoan ngồi xuống và gọi hai lon bia với vài chai rượu mạnh.
Uống được vài cốc, tửu lượng không tốt như La Vưu Phi bắt đầu cảm thấy choáng váng, còn Đường Hoan vì tâm trạng không tốt mà uống hết cốc này đến cốc khác.
Không lâu sau, có một người mặc áo sơ mi trắng bước đến, là một người đàn ông nhìn có vẻ thuộc tầng lớp tri thức.
“Có thể mời em một ly không?”
Người đàn ông rất tự nhiên ngồi xuống, mở chia bia ra, rồi liếc nhìn La Vưu Phi và cười nói: “Ồ, đi quán bar còn mặc như thế này sao? Có phải là bị nghiện cosplay phù dâu rồi không?”
Sau khi nghe điều này, La Vưu Phi đang gục trên bàn liền ngẩng đầu lên, rồi tiến sát lại người anh ta, nhìn một cái cô liền nhận ra thân phận của anh ta.
Cô giật lấy chai bia từ tay anh ta rồi đập lên bàn: “An Văn Dung? Anh nói xem, sao lại vô duyên vô cớ chạy đến đây làm gì”
“Để gặp em đó.
”
An Văn Dung nhún nhún vai, trả lời một cách tự nhiên.
Sau đó lại liếc nhìn Đường Hoan đang ngồi đối diện, An Văn Dung bất giác lên tiếng nhắc nhở: “Tâm trạng buồn bực, uống rượu rất dễ bị nôn, uống ít thôi.
”
Vừa nói xong câu này, Đường Hoan đột nhiên cảm thấy cổ họng dâng lên một vị chua chát và cay nồng như sắp lao ra khỏi miệng.
Cảm giác này khiến Đường Hoan nhanh chóng che miệng lại và chỉ tay về hướng nhà vệ sinh.
La Vưu Phi lập tức hiểu ra, cảm giác chóng mặt khiến cô bất giác nhíu mày, cô lập tức vẫy vẫy tay: “Đi đi, mình ở đây đợi cậu.
”
“Cô xem, tôi nói sẽ nôn mà.
”
An Văn Dung dường như đang cảm thấy rất đắc ý về phán đoán mà anh ta vừa nói.
La Vưu Phi vẻ mặt khinh thường: “Tôi thật là không thể nhìn ra, anh vậy mà lại là mồm quạ đen.
”
Tiếp theo, chủ đề tranh luận giữa hai người giống như một cuộc tán tỉnh của các cặp đôi.
Ở phòng vệ sinh.
“Ọe…ọe!…”
Cô gần như đã nôn hết số rượu mà cô đã uống xuống bồn rửa tay, cảm giác ngứa ran ở cổ họng khiến cô cực kỳ khó chịu.
Cô dùng hai tay hứng nước từ vòi để súc miệng, sau đó lại rửa tay một lượt, rồi đặt tay dưới máy sấy cho khô tay.
Đường Hoan bước ra khỏi phòng vệ sinh, phòng vệ sinh và hội trường nối với nhau bằng một hành lang sâu thẳm.
Cô ôm cái trán đau nhói của mình và bám vào tường để đi về phía trước, có hai người đàn ông đi đến.
Họ chú ý đến cô rồi quan sát một lượt, thì thầm to nhỏ hai câu rồi bước thẳng đến chỗ Đường Hoan.
Cảm nhận được đường đi phía trước bị chặn, Đường Hoan nói một cách yếu ớt: “Xin lỗi, phiền hai vị nhường đường cho tôi.
”
Nói xong, cô lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng đã bị hai người đàn ông vây xung quanh.
Tình huống này khiến Đường Hoan khó chịu cau mày, cô ngẩng mặt lên lạnh lùng nói: “Hai vị đại ca chặn tôi ở đây là có ý gì?”
Một trong hai người đó xoay xoay chiếc vòng trên cổ mình và cười nham hiểm, giọng điệu mờ ám: “Yên tâm đi, hai chúng tôi không có ý gì cả, chỉ là nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp, muốn cô chơi đùa với chúng tôi một chút rồi tiện thể uống vài ly.
”
Bóng người ở trước mặt có chút mơ hồ, Đường Hoan lắc lắc đầu sau đó lại mở mắt ra và nhìn rõ hai người đàn ông đứng trước mặt mình.
Khoảng 25, 26 tuổi, ăn mặc tầm thường, đặc biệt là cái đầu vàng chóe trông vô cùng chướng mắt.
Cô cười khẩy và trực tiếp nói ra một câu: “Thật ngại quá, tôi không có hứng thú.
”
Nói xong, cô định đẩy hai người đó ra, nhưng lại bị hai người đàn ông dồn vào một góc, người đàn ông đeo sợi dây chuyền vàng vẫn không buông tha, anh ta đưa tay ra và bóp nhẹ cằm Đường Hoan: “Được rồi, hai chúng tôi cũng không nhiều lời với cô, hôm nay tôi đã nhìn trúng cô rồi, đi nào, uống với anh trai một ly?”
Trong lòng Đường Hoan dâng lên một loại ác cảm vô hình, cô nghiêng đầu hất tay gã đàn ông đó ra.
Đột nhiên có hứng thú, cô liền dựa vào người đàn ông, hai tay gã ôm lấy cổ cô, cô cười nói: “Nhìn trúng tôi là có ý gì vậy? Muốn ngủ với tôi sao? Hay là hai người, thế nào? Ba người sao?”
Thừa dịp có men rượu, Đường Hoan tỏ ra vô cùng táo bạo, nhưng vừa hay đây lại là khẩu vị của hai người đàn ông này.
Nghe thấy câu này, đôi mắt người đàn ông sáng lên và cười lớn: “Ôi, nhìn có vẻ rất thuần