Cô quả thực là người phụ nữ giả tạo nhất mà tôi từng gặp.Đoạn Kim Thần giận dữ nói, đưa tay dùng lực đẩy cô ngã xuống giường, cánh tay còn lại bóp mạnh cổ tay cô.
Hốc mắt cay cay, vội vàng lên tiếng giải thích: “Em thật sự không làm gì cả, làm vậy với em có ích lợi gì chứ?”
“Cô muốn tôi phải tin cô thế nào đây?” Đoạn Kim Thần vặn hỏi, giọng nói lạnh như băng, “Phần văn kiện đó chỉ có hai người chúng ta biết, cô còn dám nói không phải là cô nữa sao?”
Đường Hoan sững người, ngoại trừ hai người họ từng xem qua tài liệu, còn có La Vưu Phi.
Hôm đó cô ấy đặc biệt tới gặp cô để nói về chuyện này, hơn nữa trong lúc đi vệ sinh cô còn để La Vưu Phi xem văn kiện, lẽ nào… Như có một tiếng sét đánh ngang qua đầu ngay lúc này, Đường Hoan kiên quyết nói: “Chuyện em chưa từng làm em chắc chắn sẽ không thừa nhận, em nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy sự trong sạch của em!”
Dứt lời, đẩy Đoạn Kim Thần ra khỏi người, Đường Hoan chạy thẳng ra khỏi phòng.
Tới một góc khuất, Đường Hoan dựa người lên tường, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.
Không thể nào, tuyệt đối không thể là cô ấy, suy nghĩ vừa mới chỉ thoáng qua, trong đầu cô lập tức xuất hiện một giọng nói khác phản bác lại, nhưng nếu không phải do cô làm, còn ai có thể xem qua tài liệu của cô được nữa chứ? Cô biết rất rõ những tài liệu này đều từ chính tay cô đưa cho Đoạn Kim Thần, người khác dường như không có cơ hội động tới.
Trong lòng Đường Hoan rối bời, nếu như chuyện này thật sự do La Vưu Phi làm, vậy thì sau này cô biết phải đối mặt với La Vưu Phi thế nào đây? Còn nữa, tại sao lại lấy danh nghĩa của cô để gửi tới cho Giang Chi Thịnh? Đây rõ ràng chẳng phải đang muốn khiến cô và Đoạn Kim Thần nảy sinh hiểu nhầm hay sao? Những ảnh sao tỏa sáng trên bầu trời đêm, tiếng thở dài liên tục được phát ra, sau một hồi xoay trái xoay phải, cuối cùng Đường Hoan cũng có thể nhắm được mắt.
Ánh trăng len lỏi qua cửa sổ chiếu rọi lên người phụ nữ đang nằm trên giường.
Nước da hồng hào trắng ngần của cô dưới ánh trăng trông càng thêm quyến rũ, dáng ngủ của cô tựa như những em bé đang say giấc, đáng yêu vô cùng.
Đôi chân thon dài từ từ tiến lại gần phía bên cạnh giường, nhìn sang người phụ nữ vẫn còn đang nhắm nghiền hai mắt ở bên cạnh, anh nhẹ nhàng ngồi xuống, đúng lúc Đường Hoan vừa lật người, đối mặt với anh, khiến anh có thể nhìn rõ ngũ quan của cô hơn.
Người phụ nữ ấy dường như chẳng hề hay biết trong phòng mình từ bao giờ đã nhiều thêm một người, quả nhiên vẫn ngủ rất ngon.
Đầu ngón tay của anh khẽ chạm lên gương mặt của cô, cánh tay đưa theo từng đường nét trên khuôn mặt ấy, một cảm giác mềm mại truyền tới đầu ngón tay của anh.
Dường như cũng cảm nhận được có gì đó đang di chuyển trên mặt, Đường Hoan khẽ cọ quậy, rồi lại tiếp tục vùi đầu ngủ.
Người đàn ông thu lại cánh tay, ánh mắt anh sâu lắng, ngắm nhìn cô hồi lâu, khẽ thở dài một hơi rồi nhẹ giọng than thở: “Anh nên làm gì với em bây giờ đây?”
Hôm nay khi biết tin, anh quả thực vô cùng phẫn nộ, thậm chí còn hận rằng không thể tách rời được cô và Giang Chi Thịnh, rõ ràng cô là vợ của anh, nhưng trong trái tim cô lại mang hình bóng của một người đàn ông khác.
Anh trước nay vẫn luôn là một người muốn gió được gió, cầu mưa được mưa, bất kì người phụ nữ nào cũng muốn được anh để mắt tới, vậy mà cô thì ngược lại! Đứng dậy, quét ánh mắt nhìn lại người phụ nữ vẫn đang nằm trên giường một lượt, sau đó liền quay người rời đi vì sợ rằng sẽ đánh thức cô.
Ngày hôm sau.
Sau một đêm mưa lớn, những giọt mưa vẫn còn đọng lại trên những chiếc lá cây, vạn vật khôi phục trở lại trạng thái xanh tươi như lúc ban đầu, ánh nắng ấm áp chiếu rọi muôn nơi.
Tỉnh dậy rồi di chuyển tới ban công, Đường Hoan ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp lúc này, qua một đêm nghỉ ngơi, mọi u sầu phiền muộn trong cô như vừa được quét sạch hết.
Bất luận chuyện này có liên quan tới La Vưu Phi hay không, cô bắt buộc phải làm sáng tỏ, hy vọng chuyện này sẽ không liên quan tới cô ấy là tốt nhất.
Đường Hoan vươn vai co dãn cơ thể, quay người vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Sau khi dùng xong bữa sang, cô nhấc điện thoại lên, di chuyển tới vị trí cạnh cửa sổ, gọi điện thoại tới cho La Vưu Phi, hẹn cô ấy cùng nhau dùng bữa trưa.
La Vưu Phi không chút do dự mà lập tức đồng ý, dẫu sao thì cô cũng muốn biết sau chuyện phương án bị bại lộ xảy ra ngày hôm qua, mối quan hệ giữa cô và Đoạn Kim Thần ra sao.
Buổi trưa, đúng hẹn tới nhà hàng đã đặt trước, khi Đường Hoan bước vào bỗng phát hiện La Vưu Phi vẫn như trước đây tới sớm hơn cô.
Hít sâu một hơi, một nụ cười được để lộ trên môi, Đường Hoan điềm tĩnh tiến vào.
Khi cô đi tới, La Vưu Phi đang nghịch điện thoại, vừa nhìn thấy cô liền lập tức nhiệt tình chào hỏi.
“Hoan Hoan, cậu tới rồi, hai chúng ta hình như lâu rồi không tới đây dùng bữa, muốn ăn gì nào, hôm nay tớ mời.
Thấy tâm trạng của La Vưu Phi có vẻ khá tốt, ánh mắt Đường Hoan có chút khác lạ, có điều rất nhanh sau đó đã bị cô giấu đi, không chút khách sáo mà chọn vài món ngon.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, thấy La Vưu Phi vẫn tiếp tục nghịch điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai đó vô cùng vui vẻ, giả vờ như không để ý nói: “Nhìn bộ dạng vô lo vô nghĩ