Tại bệnh viện.
Khoảng hai giờ đồng hồ sau, La Vưu Phi được đưa ra khỏi phòng điều trị, nhìn vào sắc mặt nhợt nhạt của cô nằm trên giường, Đường Hoan không khỏi xót xa.
Chợt nhớ tới lần trước Đường Vãn Tình nói với cô thấy La Vưu Phi và Đoạn Lâm Phong đi chung với nhau, cô không biết đây rốt cuộc có phải là khổ nhục kế mà Đoạn Lâm Phong và La Vưu Phi cùng diễn hay không, nếu như cô ấy vì muốn lấy được lòng tin của cô mà dựng ra cảnh này….Đã từng là bạn tốt của nhau, tại sao tới bây giờ lại biến thành như vậy?
Khi cô vẫn còn đang thất thần suy nghĩ, đầu ngón tay của người nằm trên giường bệnh khẽ cử động, đôi mắt nhằm chặt từ từ mở ra.
Đập vào mắt cô lúc này là trần nhà trắng toát, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ hơn, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi khiến cô chau mày, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên bên tai: “Tỉnh rồi à? Uống ngụm nước đi.
Ngoảnh đầu, lúc này mới phát hiện Đường Hoan ngồi ở bên cạnh, cô khẽ gật đầu, nhờ Đường Hoan đỡ cô ngồi dậy.
Sau khi uống nước, cổ họng khô rất dễ chịu hơn không ít, đưa mắt nhìn sang Đường Hoan, đầy lòng cô vô cùng day dứt.
“Cảm ơn cậu đã cứu mình.
Ngữ điệu xa lạ khiến sắc mặt của hai người thiếu tự nhiên, Đường Hoan mỉm cười nói: “Cảm ơn gì chứ, chuyện này vốn dĩ từ mình mà ra, bác sĩ nói cậu chỉ bị thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi hai ngày là không sao rồi.
Cậu nghỉ ngơi đi nhé, mình đi trước đây, ngày mai sẽ lại tới thăm cậu.”
Cô vẫn chưa biết nên đối mặt với La Vưu Phi ra sao, càng không biết cô ấy rốt cuộc có hùa với Đoạn Lâm Phong để tiếp tục lừa dối cô nữa hay không, bây giờ điều duy nhất mà cô có thể làm chính là giữ khoảng cách với La Vưu Phi, để bản thân không phải chịu nhiều tổn thương, dẫu sao thì bây giờ cô không phải chỉ có một mình nữa.
“Hoan Hoan.
Thấy cô định rời đi, La Vưu Phi vội vàng lên tiếng, “Có phải cậu rất hận mình không?” Bước chân chợt dừng lại, Đường Hoan đưa mắt nhìn.
La Vưu Phi, ánh mắt cô đượm buồn, “Mình không có.
Tuy ngoài miệng trả lời là vậy, nhưng nói không để bụng tuyệt đối là giả dối, nhất là khi cô biết được La Vưu Phi vẫn gặp mặt Đoạn Lâm Phong sau khi xin lỗi cô, rất cuộc là tại vì sao? “Cậu nói dối.” La Vưu Phi đau khổ nói, “Nếu như cậu không hận mình, vậy tại sao lại lạnh nhạt với mình như vậy?” Chiếc ga giường đã bị đầu ngón tay của cô làm cho biến dạng, hai mắt cô rưng rưng, đáng lẽ ngay từ đầu khi nhận lời với Đoạn Lâm Phong, cô nên suy nghĩ trước về điều này.
Thấy La Vưu Phi có vẻ nghi ngờ, Đường Hoan hít sâu một hơi, quay người, cô hờ hững nhìn La Vưu Phi rồi nói: “Lẽ nào cậu thật sự không biết gì sao?”
Cứ tự suy diễn lung tung cũng không phải là cách, chẳng bằng hỏi trực tiếp cho rõ ràng, cô trước nay đều không thích phức tạp hóa mọi chuyện.
“Mình biết, là do mình không đúng với cậu, cậu hận mình trách mình mắng chửi mình, mình đều chấp nhận, nhưng xin cậu có thể đừng làm ngơ mình được không, thấy cậu như vậy mình thực sự rất đau lòng.”
Cho tới bây giờ cô mới cảm nhận được Đường Hoan đối với cô quan trọng tới nhường nào, nếu như có thể quay về quá khứ, cô nhất định sẽ không ngu ngốc làm ra những chuyện như vậy.
“Chuyện trước đây mình đã tha thứ cho cậu rồi, nhưng tại sao ở trước mặt mình cậu lại nói một kiểu, sau lưng mình lại làm một kiểu khác?” Giọng nói của Đường Hoàn có phần run rẩy, cô thu chặt cánh tay đang xách túi của mình, ánh mắt có chút thất vọng khi nhìn vào La Vưu Phi.
La Vưu Phi sững sờ giây lát, “Mình không có…
“Vậy tại sao sau khi gặp mình xong, vừa ngoảnh đầu một cái cậu đã có thể tới gặp Đoạn Lâm Phong rồi?” Đường Hoan không vòng vo mà nói thẳng.
Đối với cô mà nói, bất cứ một ai phản bội lại cô cô đều không quá bận tâm, nhưng La Vưu Phi lại là người bạn mà cô để quan tâm nhất cuộc đời này.
Do vậy sau khi biết La Vưu Phi làm ra những chuyện như vậy, trong lòng cô vừa giận vừa hận, nhưng nhiều hơn đó là đau lòng.
Vốn tưởng rằng La Vưu Phi sẽ giải thích, không ngờ cô đột nhiên lắc đầu, bật cười một tiếng: “Cậu hiểu nhầm rồi, lần trước Đoạn Lâm Phong tới tìm mình vì muốn mình cùng với anh ta đối phó với các cậu, nhưng bị mình từ chối rồi, chính vì vậy mới có chuyện xảy ra ngày hôm nay” Một câu đơn giản, nói rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện.
Dẫu sao thì Đường Hoan cũng là một người thông minh, không cần La Vưu Phi giải thích quá nhiều cô ắt sẽ tự nhiên hiểu ra nguyên do.
“Do vậy ngày hôm đó cậu gặp mặt anh ta là vì từ chối anh ta.
“Đúng vậy.” La Vưu Phi gật đầu rồi nói tiếp, “Mình đã tự hứa sẽ không bao giờ làm thêm bất cứ chuyện gì hại tới cậu, nhưng mình vẫn thất hứa, hôm nay vì cứu mình thiếu chút nữa làm cậu bị thương, mình… Cứ nói như vậy, trong lòng lại càng thêm áy náy, cô đột nhiên hiểu ra tại sao Giang Chi Thịnh lại thích Đường Hoan rồi.
Cũng vào lúc này, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó đẩy ra, một cơn gió lạnh thổi tới, hơi ấm trong phòng bệnh bỗng hạ thấp xuống vài độ.
Sau khi La Vưu Phi nhìn rõ người vừa tới, cả người cô khẽ run lên.
“Có thể đi được chưa?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông phát ra, đôi mắt sâu thẳm của anh không nhìn lấy La Vưu Phi một cái.
Đường Hoan không ngờ rằng Đoạn Kim Thần vẫn chưa đi, sững sờ vài giây rồi gật đầu, quay ra nói với La Vưu Phi: “Vưu Phi, mình đi trước đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé, mình đã báo với bác trai rồi, ông ấy chắc cũng đang trên đường tới đây!
Nói không để bụng cũng không phải, khi phải đối diện trực tiếp với cô như lúc này, trong lòng vẫn có chút ngăn cách, hoàn toàn không thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc Đoạn Kim Thần tới rồi, cô cũng không cần mượn cớ nữa, bằng không có thật sự không biết phải đối mặt với La Vưu Phi thế nào.
La Vưu Phi gật đầu, cũng không níu giữ nhiều, dù sao thì khi phải đối diện với Đoạn Kim Thần, cô vẫn khó có thể kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng.
Cánh cửa phòng đóng lại, bầu không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên im lặng, nụ cười trên gương mặt của La Vưu Phi vụt tắt, từ tận đáy lòng cô cảm thấy vô cùng thất vọng với bản thân, cảm giác khoảng cách giữa cô và Đường Hoan đang ngày càng xa dần.
Đường Hoan vẫn luôn đi bên cạnh Đoạn Kim Thần, nhìn vào sắc mặt u ám của anh, đôi mắt cô hiện ra vẻ khó hiểu.
Kể từ khi anh bắt đầu xuất hiện ở khách sạn, sắc mặt của anh vẫn luôn u ám, như thể cô nợ anh tiền vậy.
Khi đầu óc cô tựa như vẫn còn đang trên đường đi lạc, không hề phát hiện khoảng cách giữa hai người đang dần cách xa nhau, đi mãi đi mãi, đột nhiên đầu cô bị đụng phải thứ gì đó.
Cơn đau từ phần đầu mũi truyền tới khiến nước mắt cô trào ra, sau vài giây lấy lại hoàn hồn trở