Thực ra khoảng thời gian này Đường Hoang thật sự không có chuyện gì cả, chỉ là kể từ sau khi mang thai rất nhiều thứ đều không ăn được, do vậy mới có phần gầy hơn trước.
“Vậy thì tốt” Nhận thấy cô không muốn nói nhiều, Giang Chi Thịnh đè nén lại cảm xúc, chuyển chủ đề, “Lần này ra nước ngoài anh vẫn chưa biết khi nào sẽ về nước, Hoan Hoan, em nhất định phải chăm sóc thật tốt cho bản thân, đừng làm anh lo lắng.
Nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của anh, Đường Hoan nhất thời không nói ra được cảm giác hiện tại của cô là gì.
“Đại Thịnh, em biết anh có ý với em, nhưng trong lòng em anh mãi mãi là một người bạn tốt, em hy vọng anh có thể tìm thấy một người phụ nữ thật sự thuộc về bản thân, còn nữa, chuyện lần trước em xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh, còn nói với anh những lời khó nghe, hy vọng anh đừng để bụng”
Lần trước ở khách sạn, cô biết hai người họ không hề phát sinh quan hệ với nhau, tuy anh không giải thích, nhưng cô nên tin tưởng anh mới đúng.
Dẫu sao thì cả hai người đều là bạn tốt của nhau suốt bao năm qua, Giang Chi Thịnh là người thế nào Đường Hoan có lẽ là người hiểu rõ nhất.
“Sao em biết chúng ta không phát sinh quan hệ chứ?”
Giang Chi Thịnh cụp mắt, nhẹ giọng nói, nỗi khổ tâm trong lòng một lần nữa hiện lên.
“Bởi vì em tin anh, Đại Thịnh, anh là một người đàn ông tốt, ra nước ngoài rồi nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, không cần lo lắng cho em” Đường Hoan mỉm cười, ánh mắt như đang chúc phúc cho anh.
Anh là một người đàn ông tốt, đáng để nhận được tình yêu của một người phụ nữ tốt hơn, còn cô chỉ là một sống mãi trong hận thù mà chẳng thể thoát ra, cô không xứng đáng với anh.
Sau khi dùng xong bữa tối, cả hai người ra khỏi nhà hàng, nhìn lên màu trời âm u, tâm trạng trong lòng cũng theo đó mà trở nên u ám.
“Được rồi, ngày mai anh phải ra nước ngoài rồi, tới đó nhớ báo với em một tiếng bình an, em không tới tiễn anh nữa.” Đường Hoan ngước mắt nhìn anh, mỉm cười nói.
Lần này anh đi, không biết tới bao giờ mới có thể gặp lại.
“Anh sẽ làm vậy, đi thôi, anh đưa em về nhà.
Nhìn người đi bộ trên đường đều đã ít dần, Giang Chi Thịnh không nỡ để cô về một mình.
Lắc lắc đầu, Đường Hoan nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, em tự gọi xe về là được rồi…….
“Cứ để anh đưa em về đi, lẽ nào ngay đến cả nguyện vọng được đưa em về nhà của anh em cũng không muốn cho anh cơ hội để thực hiện nữa sao?” Tuy chỉ là một câu nói, nhưng không rõ tại sao sau khi nghe xong Đường Hoan lại cảm thấy vô cùng não nề.
Khẽ thở dài một tiếng, cô một lần nữa lắc đầu.
“Thật sự không cần đầu, ngày mai anh đi rồi, tối nay anh nghỉ ngơi cho tốt, một lát nữa về tới nhà anh còn phải thu dọn hành lý, em vẫn nên tự gọi xe về nhà thì tốt hơn.”
Thực ra nhiều hơn đó chắc có lẽ là do cô sợ rằng bản thân sẽ không nỡ, dù sao thì cô và anh cũng đã là bạn tốt của nhau rất nhiều năm qua, cho tới hôm nay anh đột ngột đi như vậy, không biết tới khi nào mới có cơ hội được gặp lại.
Bỗng nhiên nhớ tới La Vưu Phi, ánh mắt cô hơi sững lại, mở miệng rồi nói: “Đại Thịnh, có những lời em không biết có nên nói với anh hay là không, nhưng anh là bạn tốt của em, em thật sự hy vọng anh có thể hạnh phúc, Vưu Phi cô ấy rất yêu anh, em cảm thấy anh ra nước ngoài như vậy vẫn nên nói với cô ấy một tiếng thì tốt hơn.
Ganh ghét khiến con người ta khó có thể kiểm soát được bản thân, La Vưu Phi cũng không ngoại lệ, tuy rằng cô ấy đã từng làm chuyện gây tổn thương tới cô, nhưng tới cuối cùng cô cũng chẳng thể hận nổi cô ấy.
Giang Chi Thịnh mím môi, cho đến bây giờ cô vẫn còn suy nghĩ cho La Vưu Phi, vậy trong lòng cô anh rốt cuộc nằm ở vị trí nào? Tại sao cô luôn gạt anh sang một bên? Bỏ đi bỏ đi, bây giờ còn tính toán so bì những chuyện này có ích gì nữa sao? Một khi đã quyết định rời đi thì phải dứt khoát một chút, anh lắc đầu rồi nói: “Anh không nói với cô ấy vì sợ rằng sẽ khiến cô ấy phải đau lòng, chờ tới khi anh ra nước ngoài, anh sẽ nói với cô ấy sau”
Gật đầu, Đường Hoan mỉm cười.
“Được rồi, vậy thì tới lúc đó anh anh đừng quên nói với cô ấy nhé, em chỉ là cảm thấy giữa ba người chúng ta những cái khác thì không nói, nhưng dẫu sao thì tình cảm bao năm qua vẫn còn lại ở đó, tuy rằng cô ấy từng làm những chuyện có lỗi với chúng ta, nhưng xét cho cùng lý do vẫn chỉ là vì cô ấy quá yêu anh rồi.”
Không muốn nhắc tới La Vưu Phi quá nhiều, Giang Chi Thịnh liền nhanh chóng đổi chủ đề.
“Anh biết cô ấy có ý với anh, nhưng em có lẽ cũng biết người thực sự ở trong lòng anh là ai, được rồi, chúng ta không nhắc tới những chuyện này nữa, anh vẫn nên đưa em về thì hơn, bây giờ cũng đã tối rồi, để em một mình về nhà anh không yên tâm.
“Thật sự không cần đâu, em tự về cũng được mà, bây giờ an ninh tốt như vậy, lấy đâu ra người xấu nữa chứ.
Đường Hoan nhẹ nhàng nói.
Kì thực ra cô làm vậy là vì không muốn dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết, tránh cho tới lúc đó người khác nhìn thấy rồi lại gây phiền phức tới cho cô.
Hơn nữa cô đã không có tình cảm với Giang Chi Thịnh rồi thì tốt nhất vẫn nên từ chối anh thì hơn, không nên quá thân thiết với anh.
Vẫy tay chào tạm biệt, quay người định rời đi, lại bị Giang Chi Thịnh gọi lại: “Hoan Hoan.
“Hả?” Cô nghi hoặc quay người, mở miệng hỏi, “Sao vậy? Có chuyện gì nữa ư?”
Nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh thật sự có chút không nỡ, từ rất lâu rồi, anh vẫn luôn yêu cô.
Nhưng anh không có đủ dũng cảm để tỏ tình, nếu sớm biết lúc đó khi ra nước ngoài sẽ khiến họ để lỡ nhau như vậy thì ngay từ khi phải đi xa, anh đáng lẽ phải bày tỏ với cô thành ý của bản thân, bằng không bây giờ cũng không có nhiều chuyện xảy ra đến thế này.
Nhưng nào ai biết trước được tương lai, có những chuyện đã bỏ lỡ thì mãi mãi chẳng thể quay trở lại, cũng chẳng thể lấy lại được nữa.
Sau một hồi lâu chờ đợi không thấy Giang Chi Thịnh trả lời, khi cô định lên tiếng, anh bỗng nhiên tiến lên phía trước một bước rồi ôm chầm lấy cô.
Toàn thân cô cứng đờ, cuối cùng vẫn mạnh tay đẩy anh ra khỏi người cô.
Cô nợ anh quá nhiều rồi, dù cho có hoàn trả thế nào, cả đời này đều không thể trả được hết.
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông, anh nói: “Hoan Hoan, nếu như anh ta bắt nạt em, em nhất định phải nói với anh, dù cho anh có ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần một cuộc điện thoại từ em, bất luận muộn thế nào xa tới đầu đều không sao hết, anh nhất định sẽ quay về tìm em.”
Giọng nói của anh ấm áp làm cảm hóa trái tim của người nghe, nhưng Đường Hoan thì lại khác, càng là những câu nói như vậy, cô lại