Trong mắt cô ta hiện lên nỗi buồn và sự ngạc nhiên, đôi mắt tràn ngập nước mắt trông lại càng đáng thương và hại hơn.
Cô ta ra vẻ chị em thân thiết khiến ai không biết còn tưởng tình cảm của hai người thật sự rất tốt.
Sau khi Đường Vãn Tình mất trí nhớ, tính cách của cô ta trở nên rất khó đoán.
Dù mọi chuyện đã trôi qua từ lâu nhưng Đường Hoan vẫn cứ có cảm giác đề phòng cô ta
“Sao cô biết tôi đã quay về?” Cô đầy vẻ mỉa mai mà vô thức cong khỏe miệng lên.
Mặc dù bây giờ Đường Văn Tình trông rất vô hại nhưng cô vẫn không quên những gì cô ta đã từng hãm hại cô “Chị…” Cô ta cần môi nghẹn ngào nói, “Kể từ khi em ra đi không nói một lời chị vẫn luôn đi tìm em.
Nhưng chị không tìm được chút tin tức nào về em cả.
Trong mấy tháng vừa qua, tuần nào chị cũng đến công ty của em hai ba lần.
Vì chị muốn biết, em đã quay về hay chưa.
Tuần nào cũng đến hai ba lần?
Haha, cô ta quan tâm cô đến vậy sao? Cô nhìn sâu vào mắt của cô ta mà nói, “Có lòng thật đấy! Hôm nay chúng ta nói chuyện rõ ràng với nhau đi, Đường Văn Tình
Cô không thích phải đoán mò.
Nếu cô ta thật sự mất trí nhớ và không làm những chuyện có lỗi nữa thì có có thể để những chuyện trong quá khứ qua đi.
Nhưng nếu mà cô ta giả vờ thì chắc chắn sau này cô sẽ không nhẹ tay với cô ta đầu.
Tuy nhiên, cô không có cách nào xác định việc cô ta có thật sự mất trí nhớ hay không cho nên, cách tốt nhất bây giờ là tránh xa cô ta ra.
Vì chỉ có cách này mới đảm bảo được sự an toàn cho cô.
Không phải vì cô ta mưu mô xảo quyệt mà vì cô đã học được cách bảo vệ bản thân sau khi trải qua rất nhiều chuyện.
Nếu cô vẫn tiếp tục không biết cách tự bảo vệ mình như trước thì sớm muộn cô cũng sẽ chết trong tay bọn họ.
Đường Vãn Tình sững sốt nhìn cô tỏ vẻ không hiểu, “Hoan Hoan, em muốn nói gì với chị? Em… Không tin những gì chị nói sao?”
Cô ta nghĩ là cô không tin lời cô ta nói nên vội vàng giải thích, “Nếu em không tin có thể đi hỏi những người trong công ty em xem có phải chị “Không cần.” Giọng nói nhàn nhạt của cô vang lên ngắt lời cô ta.
Đường Hoan đi đến trước mặt cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta mà nói, “Tôi thật sự không hề để ý đến việc cô có quan tâm tôi thật hay không.
Đường Văn Tình, cho dù cô thật lòng hay giả dối thì tôi vẫn không thể quên được những chuyện trong quá khứ.
Kể cả người đó có máu mủ ruột thịt với tôi.
Cả người Đường Vấn Tinh cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, “Hoan “Cô nghe tôi nói hết đã.” Giơ tay lên ngăn không cho cô ta nói, “Dù có mất trí nhớ thật hay không thì tôi cũng cảnh cáo cô trước rồi đẩy Đường Vãn Tình
Cô đang nói bằng dừng lại nhìn kỹ cô ta rồi nói tiếp “Nếu cô thật sự mất trí nhớ, không còn nhớ được những chuyện trước kia thì tôi cũng không trách cô.
Vì tôi nghĩ gieo nhân nào ắc gặp quả đấy thôi.
Từ giờ trở đi, cô có thể yên tâm sống cuộc sống của mình.
Nhưng, nếu cô giả vờ… Nhịp tim của Đường Vãn Tình tăng nhanh.
Đôi mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Cô ta chờ nghe cô nói cho hết câu
“Tôi đảm bảo sẽ khiến cô thê thảm hơn trước.
Vẻ mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại đầy sóng gió.
Cô ta gượng cười nói, “Hoan Hoan, chị đã nghe mẹ kể những chuyện trong quá khứ rồi.
Chị biết trước kia chị đã gây ra nhiều chuyện làm tổn thương em.
Chị cũng thấy rất áy náy.
Nhưng chị không hề biết là mình lại xấu xa như vậy.
Bây giờ chị thật lòng muốn được bù đắp và đối xử tốt với em.”
Mắt Đường Hoan chợt lóe lên khi thấy vẻ mặt không chút hoảng sợ của cô ta.
Cô dựa lưng vào ghế sô pha, “Không cần đầu, những gì cần nói tôi đã nói rất rõ rồi.
Sự bù đắp của cô không có chút giá trị nào với tôi cả.
Được rồi, không còn việc gì nữa thì cô về đi.
Tôi còn phải làm việc.
Cô nói xong, trực tiếp đuổi khách.
Sắc mặt của Đường Vãn Tình trở nên nhợt nhạt, ngồi sững sờ mà cắn môi.
Cuối cùng cô ta cũng đứng dậy, nói với vẻ kiên quyết, “Em nghi ngờ chị có ý đồ xấu cũng là chuyện bình thường thôi.
Là tại chị đã làm rất nhiều chuyện tổn thương em trong quá khứ.
Bây giờ chị cũng không mong em tha thứ mà chị chỉ muốn em biết rằng chị thật lòng muốn đối xử tốt với em”
Cô ta nói xong liền tủi thân nhìn Đường Hoan.
Nhưng cô ta lại thấy cô ngồi tựa lên ghế làm việc với vẻ mặt bình tĩnh như không nghe thấy gì nên cũng đành quay người rời đi.
Đường Hoan chờ đến khi chỉ còn một mình cô trong phòng làm việc mới thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế.
Cô đưa tay lên xoa xoa lông mày, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Nhưng cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì thư ký lại gõ cửa phòng làm việc một lần nữa.
Cô hít sâu một hơi, trở lại với vẻ lạnh lùng, “Vào đi.
Thư ký đi đến trước mặt cô rồi kính cẩn nói, “Giám đốc, cô Mộ muốn gặp cô.
Bây giờ cô ấy đang ở phòng lễ tân.
Mộ Vũ Nghiên? Ánh mắt của cô bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
Hôm qua cô ta vừa mới đến tìm cô mà hôm nay đã lại nóng lòng đến đây.
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Tuy nhiên cô không muốn bị người khác nghi ngờ là cô có ý đồ xấu xa đâu.
Đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp của cô cong lên, “Nói với cô ta là tôi không rảnh.
Cứ để cô ta đến tìm tổng giám đốc Đoạn đi.”
Tổng giám đốc Đoạn đương nhiên là Đoạn Kim Thần.
Thư ký nghe được câu trả lời của cô ngạc nhiên trong chốc lát rồi sững sờ nhìn cô.
Đường Hoan có chút khó chịu nói, “Sao? Có vấn đề gì à?”
“Không… Tôi đi ngay đây.” Thư ký cảm thấy có hơi hối hận vì hành động vừa nãy của mình.
Nên cô ấy vừa nói xong là lập tức đi ra ngoài ngay.
Tuy nhiên chưa được ba phút thì thư ký lại gõ cửa đi vào.
Vẻ mặt cô ấy đầy bối rối, nói “Giám đốc, cô Mộ cứ khăng khăng đòi gặp cô.
Tôi…
Thư ký nghiến răng kèm theo vẻ mặt hết sức cay đăng
Cô ấy không thể đắc tội với hai người họ.
Cũng không thể làm trái lời họ được.
Nếu không cẩn thận, chén cơm của cô ấy cũng mất tiêu luôn.
Cho nên cô đành bất chấp đi vào tìm Đường Hoan.
Dù sao cô ấy cũng đã làm việc với cô một thời gian nên cũng hiểu đôi chút về tính cách của cô.
Mặc dù cô trông có vẻ lạnh lùng nhưng tính cô không hề xấu.
Đường Hoan thấy gương mặt nhăn nhó của thư ký đành thở dài.
Dù có nói thế nào, Mộ Vũ Nghiên cũng vẫn