Lúc mọi người đến nơi, đảm phóng viên dưới sân khấu lập tức xôn xao, cầm lấy micro vội vàng đặt câu hỏi
“Cô Mộ, cho hỏi chuyện lan truyền trên internet có phải thật hay không? Có phải cô cắt nối video rồi mới tung lên mạng đúng không?”
Một phóng viên cầm lấy micro, hỏi thẳng vào chủ đề chính của buổi phỏng vấn.
Hiện giờ người xem đang rất tò mò về chuyện này.
Mộ Vũ Nghiên dù sao cũng là một người có địa vị, nhưng việc cô ta làm ra những chuyện này quả thật khiến người khác phải ngạc nhiên.
Rất nhiều người muốn xác nhận xem chuyện rốt cuộc là thật hay giả .
Từ lúc video lan truyền trên mạng, Mộ Vũ Nghiên chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, hôm nay có thể nói là lần đầu tiên.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, đó là phiên bản giới hạn của Chanel; mái tóc được búi cao, khiến những đường nét thanh tú trên khuôn mặt lộ ra.
Nghe thấy câu hỏi của phóng viên, trên mặt cô ta không có chút bối rối nào, ngược lại còn đứng lên, cúi người chào: “Thật xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng.
Lần này tôi mở cuộc phỏng vấn chính là để giải thích chuyện này trước mặt mọi người…
La Vưu Phi ngồi cạnh Đường Hoan.
Cô ấy nhìn Mộ Vũ Nghiên làm bộ làm tịch, có cảm giác mất hết khẩu vị.
Cô ấy duỗi tay đẩy đẩy cánh tay của Đường Hoan, áp sát người cô, nói: “Cậu nhìn đi, cô nàng này đúng là biết lợi dụng sự đồng tình của người khác.
Thật đúng là, chúng ta cố gắng lâu như vậy còn không bằng cô ta đứng trên sân khẩu khóc lóc.”
Đường Hoan liếc cô một cái nhưng không nói gì.
Lời La Vưu Phi nói là sự thật.
Mọi người đều dành sự đồng cảm cho kẻ yếu đuối.
Cho dù chân tướng là thế nào đi nữa, chỉ cần nói xin lỗi đều sẽ được tha thứ.
Huống chi Mộ Vũ Nghiên bây giờ sắc mặt trắng bệch, nhìn như vừa mới khỏi bệnh, bộ dạng lúc xin lỗi lại thành khẩn như vậy, mọi người tất nhiên sẽ không có nửa điểm hoài nghi cô ta
“Cô Đường, cô La, tôi đứng tại đây thành thật xin lỗi các cô.
Chuyện lần này là do tôi sơ ý, nên mới gây chuyện phiền hà lớn như vậy cho các cô.
Hi vọng các cô có thể giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho tôi.”
Chẳng rõ Mộ Vũ Nghiên quay sang nhìn bọn họ từ lúc nào.
Sau khi nói một câu thành khẩn, cô ta cúi người.
Vừa cúi đầu, trong chớp mắt vẻ độc ác xẹt qua gương mặt cô ta.
Cô sẽ nhớ kỹ sự khuất nhục mà cô phải chịu ngày hôm nay.
Cô thề, tới một ngày nào đó, cô sẽ khiến họ phải trả giá đắt.
La Vưu Phi định đứng lên nhưng bị Đường Hoan kéo lại.
Cô lắc đầu với cô ấy, sau đó ánh mắt rơi xuống người Mộ Vũ Nghiên.
Không đợi cô nói chuyện, phóng viên dưới sân khấu tiếp tục hỏi: “Đoạn phu nhân, xin hỏi cô có điều gì muốn nói về chuyện xảy ra trên mạng không? Mọi người đều nói rằng cô đã xen vào mối quan hệ này, khiến tổng giám đốc Đoạn và cô Mộ bị chia rẽ, cô mới thực sự là tiểu tam.
Cô có lời giải thích nào cho chuyện này không?”
“Đúng vậy, Đoạn phu nhân có tiện tiết lộ chút thông tin nào không? Giờ cô Mộ đã giải thích với cô rồi, cô có tha thứ cho cô ấy không?”
“Đoạn phu nhân, cô nói gì đi chứ…
Đối mặt với câu hỏi sắc bén của phóng viên, vẻ mặt Đường Hoan cũng không có nhiều thay đổi, gương mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo lễ độ.
Cô cầm lấy micro, nói bằng giọng hờ hững: “Sự thật đến tột cùng là như thế nào, tôi tin trong lòng mọi người đều biết rõ.
Tôi chỉ có thể nói một điều, lúc tôi và Kim Thần ở bên nhau, tôi không biết hai người họ còn có một đoạn thời gian như vậy, nên việc tôi là kẻ thứ ba thực chất không tồn tại”
“Về phần tôi có tha thứ cho cô Mộ hay không, chuyện này thực ra cũng chẳng quan trọng.
Bởi vì hai người chúng tôi vốn không có khả năng trở thành bạn bè, chí ít tôi cũng không gây phiền toái cho cô ta là được.
Tôi tin mọi người đều hiểu, làm gì có người phụ nữ nào có thể dễ dàng tha thứ được chuyện chồng mình vẫn còn qua lại với bạn gái cũ?”
Lúc nói xong, cô đưa mắt nhìn những phóng viên dưới khán đài một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Mộ Vũ Nghiên đang mặt cắt không còn một giọt máu: “Cô Mộ, tôi biết nói như vậy sẽ làm cô tổn thương, nhưng tôi là một người nhỏ mọn, hi vọng sau này cô có thể giữ khoảng cách với chồng tôi.
La Vưu Phi nghe Đường Hoan nói thế thì lặng lẽ dựng ngón tay cái với cô.
Cô cứ nghĩ là Đường Hoan sẽ luống cuống, không ngờ cô ấy không những không bị mất bình tĩnh, mà còn… sắc bén khí phách như vậy.
Cô vẫn nghĩ Mộ Vũ Nghiên là một người khá lợi hại, nhưng giờ nếu đem cô ta ra so sánh với Đường Hoan, thi đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
Cô ta còn muốn lợi dụng cuộc họp báo này để chuyển bại thành tháng, quả thực là nằm mơ.
Trên khán đài, mọi người nghe thấy có nói vậy thì bắt đầu to nhỏ với nhau
“Tôi thấy cô ấy nói đúng đấy! Làm gì có người phụ nữ nào dễ dàng tha thứ cho việc chồng mình bạn bạn bè bè với bạn gái cũ, trên đời này làm gì có mối quan hệ trong sáng như vậy!”
“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy thế
Nghe thấy những lời bàn tán của khán giả, Mộ Vũ Nghiên tức đến mức sắp cắn nát răng, lửa giận trong lòng không ngừng dâng lên, nhưng cô ta lại không thể không nhẫn nại.
Vốn dĩ cô ta muốn mượn tay đảm phóng viên để tổ chức cuộc họp báo này, mong mọi người thông cảm cho mình, không ngờ cục diện lại xoay theo hướng ngược lại.
Trước kia là cô đã xem thường cô ta, không coi cô ta là đối thủ, nhưng bây giờ xem ra không thể như vậy nữa.
Nếu còn khinh định, nhất định cô sẽ không còn cơ hội trở mình.
Bây giờ cô không thể có một chút bất mãn nào được.
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đoạn Thị Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế làm việc, đôi mắt thẩm thủy nhìn vào màn hình.
Trên màn hình đúng là đang chiếu trực tiếp buổi họp báo.
Lúc anh nghe được câu nói của Đường Hoan, anh cứ nghĩ là mình sẽ tức giận, nhưng không ngờ nơi đáy lòng lại có cảm giác vui sướng.
Chẳng qua, có người vui thì sẽ có người buồn.
Đoạn Kim Thần nghe được lời cô nói thì vui mừng trong lòng, còn Giang Chi Thịnh lại cảm thấy hết sức cay đắng
“Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi họp báo hôm nay.
Những lời tôi muốn nói đã nói hết rồi.”
Đã có được hiệu quả như mình muốn, Đường Hoan bỏ micro xuống.
Cô kéo La Vưu Phi định xoay người bỏ đi, nhưng lại bị Mộ Vũ Nghiên gọi lại: “Cô Đường..
“Cô Mộ, tôi thích cô gọi tôi là Đoạn phu nhân hơn.
Dừng