Người cô run nhẹ, bởi vì phẫn nộ mà giọng trở nên chói tại, trong lòng vừa đau vừa hận.
Sắc mặt người đàn ông chợt lạnh, con người anh ta tối lại, gân xanh trên tay nhảy lên thình thịch.
Anh như con cưng của trời vậy, đâu có người nào dám hồ to gọi nhỏ trước mặt anh?
Anh bước tới, tay nắm lấy cằm nhọn của cô.
Hai người mắt đối mắt, đều thấy được lửa giận trong mắt nhau.
Giọng nói rét lạnh của người đàn ông vang lên
“Đường Hoan, giờ cô có hối hận cũng không kịp.
Cô là người phụ nữ của tôi, là vợ hợp pháp.
Giọng nói lạnh lùng của anh ta khiến người khác không rét mà run.
Nhưng Đường Hoan không có chút luống cuống nào, cô cười gần một tiếng đẩy tay anh ta ra lạnh lùng nói, “Trên đời này chẳng có mối quan hệ nào là không thay đổi.
Tóm lại, Đoạn Kim Thần, hôm nay tôi nói cho anh biết.
Mặc kệ anh có đồng ý hay không, tôi vẫn quyết định ly hôn”
Cô đã sớm chịu đựng đủ sự bá đạo, buồn vui thất thường của người đàn ông này, lại càng chán ghét sự máu lạnh tàn nhẫn của anh.
Mỗi lần nhìn anh, cô lại nhớ đến cái chết của đứa nhỏ.
Nỗi hận như một cây con bén rễ nảy mầm trong lòng.
Dù cô đã cố gắng không để ý đến nó, nhưng mỗi ngày nó đều nhắc nhở cô rằng, người đàn ông này đã hại chết đứa bé, một đứa bé còn chưa kịp mở mắt ra nhìn thế giới này
“Đường Hoan!” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của anh ta mang theo cơn thịnh nộ, nhưng Đường Hoan lại không chút sợ hãi, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta
“Anh không cần nhìn tôi như vậy.
Đoạn Kim Thần, lúc anh hại chết con của chúng ta, anh nên nghĩ đến việc chúng ta sẽ ly hôn.
Mai tôi sẽ dọn ra ngoài, đơn ly hôn tôi sẽ ký cho anh”
Bỏ lại những lời này, cô xoay người định chạy, nhưng lại bị anh ta kéo tay lại.
Anh ta lạnh giọng lầm bầm: “Xem ra lời tôi nói lúc trước cô đã quên rồi, tôi nói cô đừng mơ tới việc ly hôn!”
Trong lòng đau đến không chịu nổi, nhưng trên mặt cô lại không biểu hiện ra chút tình cảm nào
“Lần này mặc kệ anh nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ ly hôn.
Đoạn Kim Thần, tôi thực sự nghi ngờ trái tim anh làm bằng đá, ngay cả con ruột của mình mà anh cũng giết! Đây là một sinh mệnh đang sống sờ sờ đấy! Sao anh không giết cả tôi luôn đi?”
Nếu giết cô rồi, cô cũng sẽ không đau khổ như bây giờ, mỗi tối cũng sẽ không mơ thấy đứa bé cả người là máu tươi.
Càng nghe càng không hiểu cô nói gì, lông mày anh ta nhăn lại, bàn tay nắm lấy tay cô hơi dùng sức
“Cô cho rằng cái chết của đứa nhỏ, là do tôi sai người làm?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cô trả lời một cách mỉa mai
“Anh dám làm không dám nhận à? Còn nói tôi dối trá, so với tôi anh còn dối trá hơn.”
Tại sao đến bây giờ, anh ta vẫn có thể mang cái vẻ mặt không liên quan đến mình như vậy?
Cô vung tay mấy lần mà không giật được khỏi tay anh ta, lửa giận trong mắt cô càng thêm lớn
“Tôi giết con của chúng ta lúc nào hả?” Người thông minh như anh ta rốt cuộc cũng hiểu được, tại sao cô lại khác thường như vậy.
Thì ra cô cho rằng chuyện của đứa bé có liên quan đến anh
“Anh còn không chịu thừa nhận à? Lúc trước anh nói gì anh đã quên rồi à? Anh cho là không phải đích thân anh ra tay, thì tôi sẽ không điều tra ra được ư?” Dù đã nói sẽ không bao giờ khóc vì người đàn ông này nữa nhưng cô vẫn không nhịn được
“Đoạn Kim Thần, tôi đã quyết định sẽ ly hôn, tôi mặc kệ anh có đồng ý hay không”
“Tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng cái chết của đứa nhỏ, nếu là do anh đứng sau mọi chuyện, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát! Đừng tưởng rằng anh quyền thế ngập trời thì tôi sẽ sợ anh, dù sao tôi cũng chẳng còn gì, cho dù phải liều mạng tôi cũng sẽ lấy lại công bằng cho đứa nhỏ”
Hơi ấm trong phòng giảm mạnh.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng.
Trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tiếng hít thở của hai người ở trong phòng nghe đặc biệt rõ ràng, hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Một lúc lâu sau, giọng nói rét lạnh của Đoạn Kim Thần vang lên: “Sự thật tôi sẽ điều tra rõ ràng, còn việc Đường Hoan cô muốn ly hôn với tôi thì nằm mơ đi!”
Nói xong, người đàn ông đó không thèm nhìn cô thêm lần nào nữa, xoay người rời khỏi phòng, để lại Đường Hoàn một mình đứng sững sờ tại chỗ,
Hồi lâu sau cô mới hoàn hồn, phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng người đàn ông đó, chỉ có mùi bạc hà thoang thoảng trong không khí chứng minh những gì vừa xảy ra đều là thật.
Cô mệt mỏi ngồi xuống mép giường, nước mắt chảy dài trên mặt, rơi xuống mu bàn tay cô, lòng đã sớm đau đến chết lặng.
Nhớ tới vẻ mặt của người đàn ông đó lúc bỏ đi, trong lòng cô vang lên một giọng nói, có lẽ chuyện của đứa bé thật sự không liên quan đến anh ta?
Nhưng ngay sau đó cô lập tức phủ nhận, nếu không phải hắn bày mưu đặt kế, Lưu Hạo sao có thể xuống tay với cô?
Sau khi bỏ đi, Đoạn Kim Thần trở về phòng làm việc, nghĩ đến lời nói của Đường Hoan, sắc mặt anh ta cực kì khó coi.
Anh ta rút di động ra gọi điện thoại cho Jason, chẳng có lời mở đầu mà căn dặn luôn
“Tôi muốn trong vòng hai ngày, anh phải điều tra rõ chân tướng chuyện phu nhân sinh non.
Nói xong, không để người đầu dây bên kia có cơ hội nói chuyện, anh ta “bíp” một tiếng cúp điện thoại.
Nghe thấy giọng nói phát ra từ điện thoại, Jason ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt đau khổ.
Anh ta cứ tưởng là sẽ được ngủ ngon giấc, không ngờ vẫn bị áp bức bóc lột.
Bóng đêm tràn ngập, có người ngủ ngon, có người lại mất ngủ.
Đường Hoan nằm trên giường, không thể ngủ được.
Cô không nhớ nổi đây là đêm thứ mấy mình bị mất ngủ.
Từ lúc đứa nhỏ mất đi đến bây giờ, cô chưa ngủ được một giấc an ổn nào.
Ngày hôm sau, lúc trời còn tờ mờ sáng, Đường Hoan đã tỉnh giấc.
Mở mắt ra, thấy mọi thứ trong căn phòng quen thuộc, trong lòng cô cảm thấy vô cùng cay đẳng.
Cô xốc chăn xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, dù trong lòng có bao nhiêu cảm xúc tiêu cực đi chăng nữa, cô cũng phải mang nó theo mà đi tiếp, như vậy mới tiến về phía trước được.
Cô đứng trước gương, tô một vệt son môi đẹp đế, rồi nhìn vẻ xinh đẹp của bản thân trong gương, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Chuyện ly hôn, chỉ sợ Đoạn Kim Thần sẽ không đồng ý đâu