Hơn nữa khi biết cái chết của con không liên quan tới, chẳng phải trong lòng cô cũng rất vui mừng hay sao? Thậm chí còn nghĩ rằng cô và anh vẫn còn có khả năng.
La Vưu Phi ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói: “Nếu mình là cậu, nếu mình thật sự yêu anh ta, mình nhất định sẽ không để bản thân dễ dàng buông tay như vậy, thậm chí còn phải nỗ lực nhiều hơn, đừng để sau này khi nhớ lại quá khứ mới cảm thấy trước đây bản thân thật kém cỏi.
Vả lại nói thật, mình cảm thấy người phụ nữ đó chẳng hề xứng đôi với Đoạn Kim Thần chút nào, không hề thanh cao nho nhã như cậu, cậu đấy à, đừng để người khác đè đầu cưỡi cổ mãi như vậy nữa, cậu phải biết vì bản thân mà nỗ lực một lần, đừng cứ hễ gặp phải chút trở ngại là lại muốn từ bỏ người mình yêu, như vậy không đáng đâu.”
Đúng vậy, gặp được người bản thân mình thích đã khó, nếu không nỗ lực cố gắng làm điều gì đó, vậy chẳng phải sẽ hối hận suốt một đời hay sao? Từ nhỏ cô đã phải chứng kiến cuộc hôn nhân không có tình yêu giữa bố và mẹ, tới cuối cùng còn không màng thủ đoạn hại chết bà, nếu cô chịu cố gắng một chút, có thể khiến Đoạn Kim Thần yêu cô, có lẽ kết cục sẽ khác.
Tâm trạng rầu rĩ trước đó trong nháy mắt như được soi sáng, Đường Hoan vội nói: “Cảm ơn cậu Vưu Phi, mình quyết định sẽ thử lại một lần nữa, nếu như tới cuối cùng anh ấy thật sự vẫn chẳng thể yêu mình, tới lúc đó mình ly hôn với anh ấy cũng chưa muộn”
Dẫu cho tới lúc đó anh ấy vẫn chẳng thể yêu cô, khi nhớ lại cũng sẽ chẳng còn cảm thấy hối hận
“Ừm! Cậu đấy à, phải kiên cường mạnh mẽ lên, đừng vì gặp chút chuyện cỏn con này mà rụt đầu, cậu thậm chí còn có thể bảo đáp, còn mình dù cho có dùng cả cuộc đời này cũng không có cơ hội, tốt nhất cậu nên trân trọng nó đi!”
Giọng điệu cảm thán của La Vưu Phi từ trong điện thoại truyền ra, Đường Hoan biết rõ người cô nhắc tới ở đây là ai, khẽ thở dài một tiếng
“Vưu Phi, sau này cậu nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn.”
“Điều đó là tất nhiên rồi, cô đây không thiếu đàn ông đâu nhé! Được rồi, không làm phiền cậu nữa, nếu như sức khỏe khó chịu quá thì nhớ tới bệnh viện khám thử xem sao, nghe rõ chưa?”
“Ừm, cậu đi chơi đi, byebye.
Tuy cô rất muốn biết chuyện giữa Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên, nhưng nghĩ tới việc mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, dù cho cô có hỏi cũng chưa chắc anh sẽ nói, nếu đã như vậy hà cớ gì cô phải bận tâm? Cuộc đời mỗi người làm gì có ai là chưa từng buông xuôi vài lần cơ chứ? Nếu như tới khi già rồi vẫn còn nhọc lòng để tâm tới những chuyện này, vậy thì làm sao có thể có được hạnh phúc.
Sau khi ngắt điện thoại, Đường Hoan đi thẳng lên phòng.
Thầm nghĩ chờ tới khi Đoạn Kim Thần về nhà, cô nhất định sẽ nói chuyện tử tế với anh.
Nhưng cô đã chờ cả một buổi tối vẫn không thấy bóng dáng của Đoạn Kim Thần đầu cả, cuối cùng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, nghe thấy có tiếng động phát ra, hai mắt cô mở to, liền nhìn thấy một người đàn ông đang thay quần áo đứng ở trong phòng.
Trong nháy mắt, Đường Hoan tỉnh ngủ, chỉ là trong đầu có truyền tới cảm giác chóng mặt khiến cô không mấy dễ chịu, hai cánh tay dựa vào giường rồi ngồi thẳng dậy, há hốc miệng nói, lúc này mới cảm nhận thấy phần cổ họng khô rát của mình
“Anh…anh về từ lúc nào vậy?”
“Em làm sao thế?” Đoạn Kim Thần quay người đi về phía cô, đưa tay sờ lên trán cô, chau mày nói, “Sao nóng thế này?”
Hơi lạnh từ lòng bàn tay anh khiến Đường Hoan cảm thấy vô cùng dễ chịu, cô thật sự muốn nhiều hơn, nhưng cũng không dám bảo anh cứ để tay mãi như vậy được
“Không sao, chỉ là cổ họng em có hơi khó chịu.……….
Nói xong, cô cố ý làm động tác nuốt nước bọt, tỏ ý diễn tả cảm giác khó chịu trong cổ họng của mình.
Nhưng càng không muốn để tâm, thì đầu óc cô càng quay cuồng hơn, cơn chóng mặt truyền tới khiến hai mắt cô như mờ đi
“Tới bệnh viện khám xem sao.” Nói xong, Đoạn Kim Thần liền đưa tay bế Đường Hoan ra khỏi giường.
Đường Hoan muốn nói không cần, nhưng bị anh bể lên như vậy, cơn chóng mặt truyền tới khiến câu nói từ chối của cô nhất thời chẳng thể nói ra khỏi miệng.
Bế Đường Hoan rồi nhanh bước đi ra khỏi phòng, nhìn vào sắc mặt bất thường của cô, đầu lông mày của anh càng nhíu chặt hơn, rõ ràng đã bệnh rồi nhưng vẫn không chịu nói
“Không cần, để em nghỉ ngơi một lát là không sao nữa rồi.” Đường Hoan ngước mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói.
Thấy cô vẫn còn cứng đầu như vậy, lửa giận trong lòng Đoạn Kim Thần bỗng nổi lên, nhưng nghĩ tới việc cô đang bệnh, cuối cùng đành để gió thổi tới dập tắt đi ngọn lửa
“Bắt buộc phải tới bệnh viện.
Dứt lời, bể cô đặt lên xe.
Anh vẫn luôn độc đoán như vậy, chỉ cần anh đã quyết định chuyện gì thì dù cho là ai cũng chẳng thể thay đổi suy nghĩ của anh.
Sống chung với anh lâu như vậy rồi, tính cách của anh ra sao cô ít nhiều cũng có chút hiểu biết, tuy cảm thấy anh có chút chuyện bé xé ra to, nhưng thấy anh lo lắng như vậy, trong lòng cô không khỏi mừng thầm.
Có lẽ họ thật sự có thể thử lại lần nữa, quên đi những tổn thương trong quá khứ để cho nhau một cơ hội bắt đầu lại.
Bệnh viện buổi sáng tấp nập người ra vào, ở khu vực hành lang khắp nơi đều là người với người, còn có cả những y tá đang không ngừng bận rộn với công việc của bản thân.
Do có thân phận, khi anh tới liền trực tiếp đưa Đường Hoan tới phòng điều trị, một người đàn ông trung niên ngồi ở phía trong, trên khuôn mặt đeo thêm một chiếc gọng kính dày cộp.
Suốt cả quá trình, Đoạn Kim Thần chỉ im lặng đứng ở một bên, khí chất phát ra từ trên người anh khiến người bên cạnh dường như chẳng hề dám nói tới một câu thừa thãi.
Vị bác sĩ vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng khi thấy dáng vẻ lạnh lùng không chút cảm xúc của Đoạn Kim Thần, cuối cùng cũng không dám nói thêm, chỉ còn cách cẩn thận im lặng giúp Đường Hoan kiểm tra sức khỏe, thần sắc trên khuôn mặt ngày càng nặng nề hơn “Cô Đường đúng không?” Giọng nói trầm thấp của vị bác sĩ vang lên, nghiêm túc nói: “Tình trạng sức khỏe hiện tại của cô rất yếu, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều hơn, một khi cơ thể không còn có thể chịu đựng được nữa sẽ rất đến những tình huống rất nguy hiểm, lời khuyên của tôi lúc này chính là cô nên điều chỉnh lại thời gian, nghỉ ngơi một thời gian.
Sắc mặt của Đường Hoan có chút nhợt nhạt, khoảng thời gian này cô quả thực có quá nhiều áp lực, vì không để bản thân suy nghĩ lung tung, cô trước nay chưa từng để bản thân nghỉ ngơi tử tế bao giờ, cộng thêm chuyện sảy thai, điều này nhất định gây ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe của cô.
Cần môi, cô gật đầu nói: “Tôi sẽ chú ý nhiều hơn, cảm ơn bác sĩ.
Nghe thấy cô khách