Nhìn vào dáng vẻ như chẳng muốn nói quá nhiều của anh, Đường Hoan mím môi, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nằm im nhìn lên trần nhà.
Không biết bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đã sang ngày hôm sau, còn ngày hôm qua Đoạn Kim Thần rời đi từ lúc nào cô hoàn toàn không hề hay biết.
Khi cô định ngồi dậy, một gương mặt bỗng từ đầu xuất hiện ngay trước mắt cô, dọa cô giật nảy mình, theo phản xạ Đường Hoan cầm gối vứt ra.
La Vưu Phi bật cười bắt lấy gối của Đường Hoan, chẳng hề vì hành động vừa rồi của cô mà tức giận, ngược lại mỉm cười trêu đùa cô: “Hự hự, cậu đang muốn mưu sát mình đấy sao?” Đường Hoan lườm cô một cái, giận dỗi nói: “Cậu còn ở đó mà nói mình muốn mưu sát nữa à, cậu thiếu chút nữa là dọa chết mình rồi đấy.
La Vưu Phi nhún vai, vô tội nói: “Vì mình không biết cậu đột nhiên tỉnh lại như vậy, mình chỉ là muốn xem xem rốt cuộc tối qua cậu đã trải qua những gì mà thôi.” Vừa nói, cô vừa nhếch mắt, “Nói đi nói lại thì đây cũng là bệnh viện, hai người không thể chú ý một chút được sao? Dù cho buổi tối bệnh viện ít người qua lại, nhưng lỡ như bị hộ tá hay bác sĩ trực ban nhìn thấy thì phải làm sao?”
Đường Hoan ngơ ngác nghe cô nói, đưa tay sờ lên trán rồi lại sợ lên người
“Không có gì khác cả mà, Vưu Phi, có phải sáng nay cậu vừa ăn phải khoai ngứa hay không, mới sáng sớm đã tới đây bóng gió gì chứ?”
“Haha… Thấy bộ dạng như không biết gì của cô, La Vưu Phi đưa tay xoa cằm, mỉm cười, “Vậy thì cậu tự nhìn lại xem bản thân cậu có gì khác đi.”
Nói xong, La Vưu Phi rút điện thoại, nhấp vào phần máy ảnh rồi đưa điện thoại tới cho Đường Hoan.
Nhìn vào trong màn hình điện thoại, sắc mặt của cô vẫn nhợt nhạt như vậy, cô nghiêng trái nghiêng phải nhìn một lượt, vẫn không phát hiện ra có gì khác thường
“Có vấn đề gì sao? Cô đây vẫn luôn………
Khi còn chưa nói hết câu, Đường Hoan lại nhìn thấy những dấu hôn hằn sâu trên cổ, trong nháy mắt, hai má cô ửng đỏ, ngại ngùng không biết nói gì.
Đây….đây là từ lúc nào mà có vậy? Lẽ nào? Chợt nhớ lại buổi tối qua dường như bị ai đó đè lên người, mùi hương bạc hà quen thuộc phảng phất thổi qua khiến cô cảm thấy rất an toàn, do vậy mới không mở mắt, hơn nữa lúc đó cô còn tưởng rằng cô đang ngủ mơ, không ngờ…
La Vưu Phi nhìn vào gương mặt ngày càng đỏ hơn của Đường Hoan, cô bật cười nói: “Sao mặt mũi tự dưng lại đỏ bừng như trái cà chua vậy, có phải đang nghĩ tới chuyện tối qua đã làm gì ở đây rồi hay không?”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ chứ.” Đường Hoan đập nhẹ lên cánh tay cô, có chết cô cũng không thừa nhận, “Nóng chết mất, cậu mở chút cửa sổ giúp mình có được không?”
Chuyện tối qua Đường Hoan quả thực không hề nhớ gì cả, càng không ngờ rằng Đoạn Kim Thần dám nhân lúc cô đang ngủ.…….
“Được!” La Vưu Phi mỉm cười quay người đi về phía cửa sổ, sau đó liền đổi giọng nói với cô, “Được rồi, chúng ta đều đã là người trưởng thành, những chuyện như vậy chẳng phải rất bình thường hay sao, mình hiểu mình hiểu, chỉ là hà cớ gì mà cậu không chịu thừa nhận chứ? Xem ra mối quan hệ giữa hai người bắt đầu có tiến triển rồi đó.
La Vưu Phi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vào biểu cảm gương mặt của cô, Đường Hoan liền trừng mắt lườm một cái
“La Vưu Phi, cậu có thể nghiêm túc một chút được không?”
“Mình nào có làm gì không nghiêm túc đầu chứ! Mình đang nói sự thật mà, hơn nữa hai người đều đã kết hôn lâu như vậy rồi, chuyện sinh hoạt vợ chồng chẳng phải là rất bình thường sao, cậu có tình cảm với anh ta, người đàn ông như vậy vừa nghĩ.……….
“La Vưu Phi!” Nghe thấy cô càng nói càng quá đà, Đường Hoan nghiến răng gọi tên cô
“Được được được, mình không nói nữa.” La Vưu Phi thấy cô như sắp nhào tới cù nách cô tới nơi rồi vậy, trong nháy mắt liền im lặng không nói thêm gì nữa.
Cô sợ nhất chính là bị người khác cù ký, nhưng cuối cùng vẫn bất mãn nói tiếp, “Rõ ràng ở đây người có lợi thế hơn là mình chứ Đường Hoan không nghe rõ cô đang nói gì, lúc này sắc mặt cô mới đỡ hơn một chút, tiếp tục nằm xuống giường, lấy điện thoại ra xem thời gian, đầu cũng không ngẩng rồi hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Hình như mình chưa báo với cậu là mình đang ở trong bệnh viện của gia đình cậu mà!”
Tối qua khi bị Đoạn Kim Thần đưa tới bệnh viện, cô hoàn toàn chưa từng nói với La Vưu Phi, theo lý mà nói La Vưu Phi không thể biết được chuyện cô đang ở đây mới đúng chứ nhỉ! “Không phải cậu nhắn tin cho mình nói rằng cậu đang ở đây sao?” La Vưu Phi hỏi ngược lại.
Để chứng minh bản thân không nói điêu, La Vưu Phi rút điện thoại nhấp vào phần tin nhắn, tìm lại tin nhắn mà trước đó Đường Hoan đã gửi tới cho cô, sau đó liền đưa tới trước mặt cô
“Đây, cậu nhìn đi, bệnh viện thành phố phòng 503.
Tin nhắn cộc lốc ngắn gọn như vậy vừa nhìn đã biết không phải là do Đường Hoan gửi, tuy rằng cô không phải là người thích dài dòng, nhưng ít nhất cũng không bao giờ gửi tin nhắn như vậy.
La Vưu Phi dường như cũng cảm thấy có gì đó khác lạ ở đây, tối qua khi nhận được tin nhắn này, cô cũng cảm thấy có chút bất thường
“Mình nói rồi mà, thường ngày có bao giờ thấy cậu kiệm lời như vậy đâu, nhưng tối qua lúc đó mình thực sự quá buồn ngủ rồi nên mới không trả lời cậu, tới hôm nay mới biết hóa ra những dòng tin nhắn đó là chồng cậu gửi tới!” Ngoại trừ anh ta, cô thật sự không thể nghĩ ra được ai khác có thể nhắn tin cộc lốc tới như vậy.
Đường Hoan im lặng, trong lòng không nói ra được cảm giác.
Nói thực ra, cô hoàn toàn không ngờ được rằng Đoạn Kim Thần quả nhiên lại nhân lúc cô ngủ say để hôn trộm cô, như vậy chẳng phải nói rõ trong lòng anh ít nhiều vẫn có vị trí của cô hay sao? Bằng không anh cũng sẽ không tự chủ động gửi tin nhắn tới cho La Vưu Phi, một người cao ngạo như anh bình thường sẽ không bao giờ đi làm những việc nhỏ nhặt như vậy.
Nếu như không phải vì cô, e rằng cho dù cả đời này, anh cũng đều không màng để tâm tới La Vưu Phi
“Xem ra chồng cậu cũng không tệ đó chứ.” La Vưu Phi không hề nhìn thấu được nội tâm của Đường Hoan đang nghĩ gì, vỗ nhẹ lên vai cô, nháy mắt nói, “Lúc nãy khi mình tới đây còn chạm mặt với chồng cậu, anh ta còn đặc biệt dặn mình không được làm