Nhưng đây không phải hành động theo cảm tỉnh quả mức sao? Hạng mục của tổng giảm đốc Lý tuyệt đối có lợi đối với tập đoàn Đoạn Thị
Tuy cô không rõ lắm về hạng mục hợp tác lần này, nhưng trên đường đi Jason đã giải thích sơ qua một lần nên nội dung cụ thể cô vàn năm được một chút.
Nếu chỉ vì trút giận cho cô mà từ chối hợp tác với tổng giám đốc Lý, vậy thì anh hành động theo cảm tính quá.
Nhưng nếu nói không phải, vậy tại sao anh lại từ bỏ cơ hội hợp tác lần này?
Có lẽ anh vốn không có ý định hợp tác với ông ta, nên cố ý lấy chuyện của cô làm lí do thoái thác hạng mục hợp tác lần này
“Tổng giám đốc Đoạn, lần hợp tác này tôi rất có thành ý mà, anh đừng từ chối nhanh như vậy.
Tôi mong anh suy nghĩ kĩ lại.
Bây giờ cũng tới giờ cơm trưa rồi, mời anh đến trang viên nhà tôi, tôi đã bảo người chuẩn bị sẵn cơm trưa rồi.
Dù trong lòng đang chảy máu, tổng giám đốc Lý vẫn giả bộ như không có chuyện gì, còn đưa tay làm tư thế mời.
Anh nói là sẽ cân nhắc chứ chưa từ chối thẳng thắn, nghĩa là ông ta vẫn còn cơ hội, không phải sao? Nếu sau này ông ta thể hiện tốt một chút, hoặc tâm trạng anh tốt lên thì vẫn có thể ký được hợp đồng.
Trước mắt ông ta chỉ có thể an ủi bản thân như vậy
“Không cần đầu, tránh trường hợp lúc đó người của tôi lại bị mất mặt” Giọng nói rét lạnh của anh vang lên, từ chối thẳng thắn ý tốt của tổng giám đốc Lý
Nụ cười trên mặt tổng giám đốc Lý cứng đờ.
Ông ta không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ mà ầm ĩ thành như vậy, nên vội vàng trưng lên bộ mặt tươi cười
“Tổng giám đốc Đoạn, thư kí Đoạn, vừa nãy thư kí của tôi hơi bốc đồng quả, mong hai người đừng để bụng.
Anh xem tôi có thành ý như vậy, thì mong anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi một lần.
Nói xong, ông ta nhìn Đường Hoan bằng ánh mắt cầu cứu.
Người ta nói phụ nữ giàu lòng thương cảm, nếu ông ta nói vài câu nhẹ nhàng, không chừng cô sẽ cầu tình giúp ông ta.
Thấy ánh mắt của ông ta, người thông minh như cô sao có thể không hiểu ý được.
Gương mặt cô không có biểu tình gì, nhìn thoáng qua Đoạn Kim Thần.
Cô vốn không phải người bụng dạ hẹp hòi, đương nhiên không có chuyện níu lấy không tha.
Dù sao Đoạn Kim Thần cũng đã giúp cô trút giận rồi, cô đương nhiên không tức nữa.
Nhưng nếu cô dễ dàng tha thứ cho bọn họ, vậy chẳng phải khiến Đoạn Kim Thần mất mặt sao?
Cô thản nhiên nhìn tổng giám đốc Lý một cái rồi xoay người bước đi, ý tứ quá rõ ràng.
Tổng giám đốc Lý không ngờ thái độ của cô lại kiên quyết như vậy.
Ông ta sửng sốt một lúc.
Đoạn Kim Thần cũng không nói thêm gì mà lập tức nhấc chân theo sau.
Đến lúc tổng giám đốc Lý hoàn hồn, hai người đã đi được một đoạn xâ
Rõ ràng bầu trời đang quang đãng, ảnh năng bỏng rất rọi lên người, nhưng giờ phút này, trong lòng tổng giám đốc Lý lại lạnh lẽo như có một lớp băng mỏng.
Ông ta vung tay trái, tất một cái lên mặt cô thư kí, gầm lên: Đều do ả đàn bà ti tiện nhà cô làm hại, dụ dỗ đàn ông kiểu gì mà dụ đến tận chỗ này, cút! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa.
Nếu không phải vì ả đàn bà này, ông ta đã sớm thương lượng xong, có khi còn ký được hợp đồng rồi, làm sao xảy ra nhiều chuyện như bây giờ.
Cô thư kí bị ông ta đánh cho choáng váng, rồi lại nghe thấy ông ta rít lên, sắc mặt cô ta lập tức trắng như tờ giấy, vẻ mặt cầu xin
“Đừng mà! Tổng giám đốc Lý, tôi biết sai rồi, ông đừng đối xử với tôi thế này mà… Cô thư kí nhìn sắc mặt u ám của tổng giám đốc Lý, lời chưa nói xong vướng ở cổ họng.
Cô ta không dám nói thêm câu nào nữa, đành phải xoay người bỏ đi.
Sau khi cô thư kí đi khỏi, tâm trạng của ông ta vẫn không thể chuyển biến tốt hơn.
Ông ta khó khăn lắm mới kéo được quan hệ với Đoạn Kim Thần, bây giờ lại trở về như trước khi móc nối quan hệ thì làm sao bây giờ?
Nhất là khi nghĩ đến tháng sau công ty ông ta cần một lượng tiền vốn lớn, thì đầu ông ta như sắp nổ tung.
Sau khi Đoạn Kim Thần và Đường Hoan rời khỏi sân đánh golf, cô bị anh mang về công ty.
Mái tóc dài của cô buông xuống, che khuất vết thương trên khỏe mắt.
May mà quả bóng không đánh trúng mặt cô, nếu không bây giờ cô đã không dám ra ngoài gặp người khác.
Lúc trở về công ty, Đường Hoan vốn muốn về thắng văn phòng để giải quyết công việc, nhưng lại bị Đoạn Kim Thăn mạnh mẽ kéo vào phòng làm việc của anh.
Hai người đi vào, vừa vặn thấy Jason từ bên trong đi ra.
Anh ta lịch sự gật đầu với hai người họ, sau đó biết điều lui ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.
Anh ta còn rất săn sóc đóng cửa phòng làm việc lại
“Anh dẫn em tới đây làm gì? Em còn nhiều việc chưa làm xong đầu.” Đợi Jason rời khỏi phòng, Đường Hoan lập tức nói bằng giọng bất mãn.
Hôm nay cô chẳng hiểu gì đã bị anh kéo đi bàn chuyện làm ăn, rồi bây giờ chẳng hiểu gì đã bị kéo đến đây.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Anh cứ như không nghe thấy lời cô nói, mở nắp cốc giữ nhiệt ra rồi lấy trứng gà bên trong đập đập xuống bàn.
Thấy động tác khó hiểu của anh, Đường Hoan càng thấy nghi hoặc hơn, hơn nữa cũng bắt đầu thấy đói.
Bây giờ đã qua giờ cơm trưa.
Buổi trưa cô chưa ăn gì cả, bây giờ cũng sắp đến hai giờ chiều, cô không đói mới là lạ.
Cô đưa tay