Giang Chi Thịnh nhếch mép nhưng cuối cùng cũng không nói nhiều, bao nhiêu lời muốn nói biến thành một câu: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, chiều anh quay lại thăm em.”
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa Đường Hoan mới ôm mình mệt mỏi trên giường để nước mắt tự do trào ra.
Tiếng khóc thút thít vang lên trong lòng bệnh làm người nghe thương tiếc.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh Giang Chi Thịnh cũng không rời đi mà đứng ở cửa.
Nghe bên trong truyền ra tiếng khóc mà trong mắt anh ta đầy vẻ đau lòng.
Anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra rồi tìm số của La Vưu Phi, sau một lúc chần chờ rốt cuộc anh ta vẫn gọi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của La Vưu Phi truyền ra từ trong loa: “Đại Thịnh à? Sao anh lại gọi cho em?”
Lòng không nên được cũng vui sướng theo.
Từ lần trước anh biết cô ta vì yêu thành hận nên hãm hại Đường Hoan thì anh không còn gọi cho cô ta nữa
“Vưu Phi Hoan Hoan nằm viện.
Em đến đây với cô ấy đi, bây giờ tâm trạng cô ấy không tốt.
Đường Hoan ngủ quên từ lúc nào không biết, đến khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều
“Cậu tỉnh rồi à?”
Tưởng rằng trong phòng không có ai nhưng đang chuẩn bị rời giường thì bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên.
Cô nghiêng đầu lập tức trông thấy La Vưu Phi đang cầm điện thoại chơi game, trong mắt cô thoáng qua vẻ nghi ngờ: “Sao cậu lại ở đây?”
“Sao tớ không thể ở đây?” La Vưu Phi cũng không ngẩng đầu mà vừa chơi vừa nói: “Sao cậu xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với tớ? Cũng may cậu không sao không thì tớ lo chết mất.”
Đường Hoan lấy lại tinh thần ngồi thẳng lên, giọng hơi khàn vì đã khóc trước đó: “Không sao! Đại Thịnh nói cho cậu biết là tớ đang ở viện đúng không?”
“Ừ.” Cô ta gật đầu mặt mày vui vẻ, hình như cô ta vừa chiến thắng trò chơi: “Tất nhiên là anh ấy nói cho tớ, nếu không thì cậu nghĩ tớ là thần tiên có khả năng tiên tri biết trước mọi việc à?”
Cô ta vừa nói chuyện vừa đến trước giường Đường Hoan rồi ngồi xuống, mắt phượng xinh đẹp nhìn cô với vẻ dò xét: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Đang yên đang lành mà sao lại nằm viện? Có phải Đoạn Kim Thần ức hiếp cậu không?”
Nghe thấy tên Đoạn Kim Thần làm lòng Đường Hoàn lại đau đớn, cô rũ mi mắt che giấu vẻ buồn bã rồi tự giễu: “Bây giờ anh ấy có gái đẹp trong ngực thì làm gì còn quan tâm đến sự sống chết của tớ?”
Không biết cô nói lời này cho La Vưu Phi nghe hay cho mình nghe? La Vưu Phi nhíu mày lo lắng năm lấy tay cô: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cậu nhanh nói rõ cho tớ biết, tớ sắp chết vì vội rồi.”
Khi cô nghe tin Đường Hoan nằm viện, cô đang có một cuộc họp quan trọng nhưng không nói hai lời mà rời công ty, nếu không thể biết nguyên nhân thực tế thì chắc tối nay cô không ngủ được
“Tớ tưởng Đại Thịnh đã nói với cậu.” Đường Hoan mím môi nói nhỏ.
Thấy cô sốt ruột cô lắc đầu nói: “Thật ra cũng không có gì.
Chỉ là gần đây có lão già xem tôi như cái đinh trong mắt.
Đường Hoan kể hết đầu đuôi gốc rễ sự việc cho La Vưu Phi mà không hề giấu giếm.
Cô chỉ cố gắng che giấu một vài chi tiết như Đoạn Kim Thần bí mật cử người bảo vệ cô nhưng cuối cùng lại không thấy bóng dáng đâu.
La Vưu Phi nghe xong cảm thấy hết hồn hết vía không dám tin rằng Đường Hoan giấu cô chuyện lớn như vậy: “Hoan Hoan! Loại chuyện này mà sao cậu có thể giấu tớ hả? Cậu không biết lão già đó là ai hơn nữa cậu nên nói cho tớ chuyện này từ sớm.
Nếu tối qua không có Đại Thịnh thì tớ không biết bây giờ cậu sẽ ra sao?”
Trong mắt La Vưu Phi đầy vẻ lo lắng không vui: “Cậu trêu chọc đến một nhân vật như vậy lúc nào không biết? Sau này cần phải cẩn thận chút.
Sau này đừng ra ngoài một mình, cậu muốn đi đâu thì cứ gọi tớ đi cùng.
Giọng nói quan tâm của cô làm trái tim hơi nguội lạnh của Đường Hoan nhận được một chút ấm áp: “Được rồi! Cậu có thể đừng nói nhiều như một bà mẹ được không? Tớ cũng không phải là con nít.
Sau này tớ sẽ chú ý.
La Vưu Phi bực mình gõ đầu cô: “Không đánh cậu thì cậu chẳng nhớ lâu, cứ đưa bản thân mình vào nguy hiểm.
Cậu không thể để cho người khác bớt lo à?”
Nghe thấy bạn thân lải nhải không ngừng thì Đường Hoan chỉ biết lộ ra nụ cười không biết làm sao.
Khi nghe nhắc đến Đoạn Kim Thần, nụ cười trên môi cô biến mất.
Khó khăn lắm tâm tình cô mới tốt hơn một chút nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như trước.
Thấy tâm trạng cô không vui thì La Vưu Phi cũng biết là đã nói trúng vào tâm sự của cô nên lắc đầu không nói nữa mà cầm một quả táo lên vừa gọt vỏ vừa nói về một ít đề tài ngoài lề để cố ý chọc cười làm Đường Hoan vui vẻ.
Thời tiết ngoài cửa sổ rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp đất đai nhưng không thể vào lòng Đường Hoan.
Đến bây giờ cô vẫn luôn nhớ đến việc người đàn ông kia đã nói là bí mật sai người bảo vệ cô nhưng đến lúc cô gặp nạn lại chẳng ai cứu giúp.
Đường Hoan ở bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày rồi ra viện.
Trong suốt thời gian đó La Vưu Phi và Giang Chi Thịnh đến thăm và chăm sóc cô còn Đoạn Kim Thần thì từ ngày rời đi với Mộ Vũ Nghiên cũng không hề đến bệnh viện nữa.
Có lẽ bây giờ người ta đang chìm trong tình cảm ngọt ngào chứ làm sao nhớ đến cô?
Ra khỏi cổng bệnh viện, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang nhưng không chiếu nổi vào lòng cô.
Khi đi ra ngoài định đón xe thì một chiếc Ferrari đen dừng lại bên cạnh.
Xe mở ra và đập vào mắt lá một đôi giày da bóng đến tỏa sáng, nhìn lên trên là một bộ âu phục không rẻ và lên nữa là khuôn mặt đầy vui vẻ của một chàng trai.
Cô hơi sửng sốt sau đó nở một nụ cười gượng: “Đại
Thịnh! Sao anh lại đến? Chẳng phải em đã nói là anh không cần đến đón em à?”
“Công ty không có chuyện gì vội nên anh đến đón em.”
Giọng nói Giang Chi Thịnh nhẹ nhàng như gió xuân: “Đi thôi! Để anh đưa em về.”
Mặc dù cô muốn giữ một khoảng cách với Giang Chi
Thịnh nhưng lại nghĩ đến giữa họ cũng không có hành động gì ngoại tình nên cần gì phải