Cả hai đỗ xe ở đầu phố Thanh xuyên, nơi mà họ thường đến và nhìn vào đám đông, hai chị em cùng nhìn nhau và nắm tay nhau hòa vào dòng người.
Đây là một nơi mà họ luôn thích mua sắm từ khi còn là sinh viên.
“Mình thật sự không hiểu được, Vưu Phi, cậu nói xem một tiểu thư cầm cả nghìn vạn như cậu sao lại cùng mình đến những cửa hàng nhỏ như thế này để mua sắm?”
Đường Hoan vừa mút kẹo ngọt vừa cười hì hì với La Vưu Phi đang cầm củ khoai nướng trên tay.
“Aiya, cậu đừng có giả vờ là một con sói đuôi to nữa! Sản nghiệp của công ty bố mình không là gì so với công ty của Đường Kha Thành….”
Đang nói, La Vưu Phi đột nhiên hối hận không thôi.
Động tác trên tay Đường Hoan rõ ràng chậm lại, cô cúi đầu xuống, sắc mặt có chút khó coi.
“Mình xin lỗi Hoan Hoan…” La Vưu Phi cẩn thận nhận lỗi, khoai lang nướng trên tay bị rơi một miếng cũng không để ý.
“Không sao, tất cả đều đã qua rồi.”
Đường Hoan khịt mũi rồi hít một hơi thật sâu ngẩng mặt lên.
“Chà, đúng rồi Vưu Phi, Đại Thịnh về nước rồi cậu có biết không?”
“Đại Thịnh? Giang Chi Thịnh sao?’ Vưu Phi nghe được tin tức này, cô bất ngờ túm lấy Đường Haon, hoàn toàn quên mất củ khoai lang trong tay.
“Đúng vậy, mình cũng rất bất ngờ.
Hôm trước Đoạn gia tổ chức party, mình đã gặp anh ấy!” Khuôn mặt Đường Hoan lại khôi phục lại thần thái hồng hào trước đây: “Cậu đoán thế nào cũng không thể ngờ, đứa trẻ này vậy mà lại ra nước ngoài mạ vàng!”
“Chậc, đúng là không đơn giản.
Sau khi mất liên lạc với anh ta, mình mới biết, đứa trẻ ấm áp đó hóa ra là ông chủ nhỏ của Giang Đông Hoa Uy.
La Vưu Phi nói, trên mặt toàn là vẻ không thể tin được.
“Đúng vậy, hôm qua mình cũng mới biết được, khách sạn phụ trách tổ chức party chính là nhà anh ấy!” Đường Hoan vừa nói, vừa khoa trương bày tỏ niềm hạnh phúc trên khuôn mặt: “Mình đúng là may mắn mà, trái phải đều có các phú nhị đại bảo vệ!”
La Vưu Phi nhìn vào vẻ mặt đắc ý của Đường Hoan, không kìm được mà cười theo cô.
Hai người đang nói chuyện rất ăn ý, điện thoại của Đường Hoan đột nhiên reo lên.
Cô móc ra xem , là một số lạ.
Sau khi do dự một lúc cô liền bắt máy.
“Đường Hoan phải không? Ta là Đoạn Trấn Nam.”
“Ồ, Đoạn….” Đường Hoan nhất thời nói nhỏ lại, La Vưu Phi bên cạnh hung hăng nhéo cô một cái.
“Dạ, bố, bố có chuyện gì sao?” Cố dằn lòng, cuối cùng cô cũng nói ra được cách xưng hô này.
“Kim Thần ra nước ngoài một tuần, một mình con ở nhà cũng nhàm chán, con về nhà ăn bữa cơm với ta.”
Không biết tại sao, khi nghe thấy câu nói này của Đạon Trấn Nam, Đường Hoan có chút cay mắt.
“Dạ..được ạ.”
“Vậy thì ta sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị mấy món mà con thích ăn, một lát nữa sẽ cho xe đi đón con.”
Cúp điện thoại xong, vẻ mặt sững sờ của Đường Hoan khiến La Vưu Phi có chút lo lắng.
“Bây giờ cậu là vợ hợp pháp của Đoạn Kim Thần, bố anh ấy gọi cậu về ăn cơm là chuyện bình thường!”
Chính là bởi vì quá bình thường, cô mới cảm thấy hoảng sợ.
Lúc trước quấy rối hôn lễ đã để lại ấn tượng không tốt với nhà họ Đoạn, mặc dù màn cầu hôn của Đoạn Kim Thần đã gỡ lại cho cô một chút, nhưng cô vẫn có chút lo lắng khi phải đối mặt với bố mẹ của anh.
Cô sợ bị người ta nhìn thấu mối quan hệ giữa cô và Đoạn Kim Thần, nhưng lại càng sợ hơn lúc này phải một thân một mình đối diện với người mà cô không muốn gặp.
Đột nhiên nhận ra cô đã quen với việc sự che chở của Đoạn Kim Thần, khi không có anh bên cạnh, cô lại có chút sợ hãi.
Khi đến nhà họ Đoạn trời cũng đã tối, Đường Hoan vừa bước vào cửa liền cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Đoạn Trấn Nam dường như đã ngồi ở bàn đợi một lúc, nhìn thấy Đường Hoan bước vào ông khẽ gật đầu.
Có một phu nhân tao nhã ngồi bên cạnh ông, nhưng vẻ mặt luôn lạnh lùng, dường như người vừa bước vào không liên quan gì đến bà ta.
Một đôi nam nữ khác đang ngồi ở bàn cũng đang nhìn Đường Hoan với vẻ mặt phức tạp, nhất thời khiến cô cảm thấy có chút buồn nôn.
Đường Hoan ổn định lại tinh thần, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười rạng rỡ.
Cô bước nhẹ đến trước bàn tạ lỗi…
“Bố, mẹ, trên đường bị kẹt xe, nên con đến hơi muộn ạ.”
Nghe thấy cách xưng hô này của Đường Hoan, cơ thể của người phụ nữ trung niên xinh đẹp rõ ràng có chút run rẩy, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Gật đầu biểu thị đã nghe thấy với vẻ mặt không cảm xúc.
Đoạn Trấn Nam đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Đường Hoan ngập ngừng một lúc rồi chọn ngồi bên cạnh Đoạn phu nhân.
“Những món này đều là đặc biệt chuẩn bị cho con, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.”
Biểu cảm hôm nay của Đoạn Trấn Nam nhẹ nhàng hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, có lẽ là do màn “Cầu hôn” của Đoạn Kim Thần, khiến cho ông có nhận thức mới về vị trí của Đường Hoan trong lòng Đoạn Kim Thần.
Đường Hoan liếc nhìn một bàn đầy sơn hào hải vị, quả nhiên chúng đều là những món mà cô thích.
Cô tự hỏi từ khi nào Đoạn Kim Thần lại bắt đầu ân cần như vậy, vậy mà lại chú ý đến những gì cô thích ăn, nhưng trong một khoảnh khắc cô vô tình bắt gặp phải hai con mắt sắc như dao.
Đường Hoan ngước mắt lên và nhìn thấy Đường Vãn Tình đang nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt căm ghét, ngọn lửa đố kỵ trong mắt cô ta dường như có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Đoạn Lâm Phong ngồi bên cạnh cũng sầm xuống cực kỳ đáng sợ, chỉ là anh ta hạ mắt xuống không hề nhìn Đường Hoan.
Hóa ra là anh ta.
Trong lòng Đường Hoan lập tức dâng lên một sự ghê tởm, và những món ăn trên bàn bỗng trở nên không còn sức hấp dẫn với cô.
Cả bữa ăn Đoạn Lâm Phong chỉ cúi đầu và gắp thức ăn, không nói câu nào.
Ngược lại Đường Vãn Tình một câu bố, hai câu bố, gọi một cách rất vui vẻ.
“Ta nghe Kim Thần nói, con nấu ăn rất ngon?”
Đường Hoan đang định gắp cơm vào miệng, nghe thấy những lời của Đoạn Trấn Nam, cô nhìn xung quanh và xác định là đang hỏi mình.
“Cũng bình thường ạ.” Đường Hoan liếc nhìn Đoạn Lâm Phong, cố tình cất giọng: “Mặc dù không thể so sánh với tay nghề của đầu bếp, nhưng vừa hay lại hợp khẩu vị của Kim Thần.
Thấy anh ấy thích ăn, nên con thường xuyên nấu cho anh ấy.”
Đoạn Lâm Phong nghe xong những động tác rõ ràng có chút dừng lại, anh lạnh lùng nhìn Đường Vãn Tình ở bên cạnh rồi lại liến nhìn Đường Hoan với sắc mặt u ám.
“Chi Linh, trên người con