Chiếc xe dừng lại ở biệt thự tại cảng Nguyệt Hồ, Đoạn Kim Thần xuống xe chuẩn đỡ Đường Hoan vào trong lại nghe thấy một giọng nói yểu điệu vang lên.
Người đàn ông ngước mắt nhìn vào Mộ Vũ Nghiên, dáng vẻ đáng thương khiến người ta không khỏi thương xót, nhưng ánh mắt của Đoạn Kim Thần vẫn vậy, chẳng hề thay đổi, lạnh lùng lướt qua khuôn mặt của cô rồi lên tiếng hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Thấy anh hờ hững nói chuyện như vậy, ánh mắt Mộ Vũ Nghiên hiện ra vẻ đáng thương.
“Anh Thần, anh có thể đừng giận em nữa được không? Chuyện tối qua em không hề cố ý, em chỉ là sợ sẽ mất anh…..” Mộ Vũ Nghiên nghẹn ngào oan uổng nói.
Tối qua cô đã uống một chút rượu, mượn hơi rượu trên người, cô còn xịt thêm chút nước hoa gợi tình, nhưng không ngờ lại bị anh phát hiện ra.
“Chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc lại nữa.” Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào, “Anh đã nói với em rất rõ ràng rồi, chuyện giữa chúng ta là không thể, do vậy không cần uổng phí thời gian trên người anh.”
Đường Hoan lúc này hai mắt nhắm nghiền nằm trong lòng anh, đối với sự xuất hiện của Mộ Vũ Nghiên cô hoàn toàn không hề hay biết, càng không nghe thấy những lời Đoạn Kim Thần vừa nói.
Thấy cả người Đường Hoan nằm trọn trong lòng Đoạn Kim Thần, sự đố kỵ cũng như ganh ghét của Mộ Vũ Nghiên càng thể hiện rõ hơn, nếu không phải vì Đoạn Kim Thần ở đâu, e rằng cô đã xé nát người Đường Hoan mất rồi.
Dẫu hận tới mức không thế lấy mạng Đường Hoan, nhưng Mộ Vũ Nghiên vẫn diễn rất giỏi, hai mắt cô rưng rưng, đau lòng tới cực điểm.
“Không cần, anh Thần, anh đừng đuổi em đi, sau này em sẽ không làm những chuyện như vậy nữa, em có thể chờ anh, dù cho có phải mất bao lâu em cũng có thể chờ, em là thật lòng yêu anh, anh có thể đừng nhẫn tâm với em như vậy không………” Vừa lắc đầu vừa khóc, cả người cô như run rẩy giữa bầu trời đêm nay.
Những câu nói mà Mộ Vũ Nghiên đã dày công nghĩ cả ngày nay lại bất ngờ bị Đoạn Kim Thần thẳng thừng cắt ngang:
“Đủ rồi, anh đã có gia đình rồi, anh cũng không cần tình nhân, sau này hai chúng ta không cần phải gặp nhau quá nhiều như vậy.”
“Em không…..anh Thần…….cho em một cơ hội, được không?”
“Lời anh đã nói ra rồi anh không thích nhắc lại lần thứ hai.” Một câu nói lạnh lùng không cảm xúc, tựa như người đứng trước mặt anh lúc này chỉ là một người xa lạ vậy.
“Ồn ào quá…..”
Đường Hoan vốn đã chìm sâu vào trong giấc ngủ đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, bất mãn cằn nhằn.
Không biết từ lúc nào mà giọng nói của Mộ Vũ Nghiên lại vô tình ảnh hưởng tới cô, dù cho lúc này đây cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ của mình, những vẫn chẳng thể quên được giọng nói của người phụ nữ đáng ghét ấy.
Thấy Đường Hoan chau mày, Đoạn Kim Thần cũng không nói nhiều thêm nữa, bế cô sải bước đi thẳng vào trong biệt thự.
Nhìn theo bóng lưng của người đàn ông biến mất dần trong màn đêm, ánh mắt đáng thương trước đó của Mộ Vũ Nghiên bỗng biến mất, đổi lại là vẻ phẫn nộ uất hận, hai cánh tay cuộn chặt ở hai bên người.
Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, cắn mạnh lên bờ môi đỏ của mình, nhớ lại trước đây hai người đã từng vui vẻ ở bên nhau thế nào, nhưng bây giờ lại vì Đường Hoan mà trở thành như vậy.
Đường Hoan, đều do cô nên Đoạn Kim Thần mới đối xử với tôi như vậy, cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ khiến cô phải chết thật thảm! Mộ Vũ Nghiên đổ hết mọi chuyện lên đầu Đường Hoan, hoàn toàn không hề suy nghĩ giữa hai người họ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.
Bế Đường Hoan về tới phòng, Đoạn Kim Thần vốn định để cô đi ngủ, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô, anh khẽ chau mày, quay người bế cô vào phòng tắm.
Chờ tới khi nước đã đầy bồn, Đoạn Kim Thần mới nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống đó.
Làn nước ấm chảy trên người Đường Hoan, khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.
Bộ quần áo trên người dính chặt lên người cô, để lộ ra đường cong hình chữ S đầy quyến rũ, ánh mắt Đoạn Kim Thần như tối dần đi, anh đưa tay giúp cô cởi bỏ quần áo.
Quần áo trên người bị cởi ra, Đường Hoan mơ hồ nhìn thấy Đoạn Kim Thần ở trước mặt, bờ môi cô hờ hững, hai má ửng hồng.
Lúc này trông cô như một nàng tiên xuất hiện giữa rừng hoa, khắp người tỏa ra một hương thơm đầy quyến rũ.
“Ư……..” Một tiếng rên nhẹ được phát ra từ trong miệng Đường Hoan, khiến cơ thể của Đoạn Kim Thần dần dần có phản ứng.
Anh trước nay là một người có thể tự khống chế bản năng của mình rất tốt, nhưng mỗi khi đối diện trước Đường Hoan, năng lực ấy của anh như biến mất.
Thấy Đường Hoan đã uống tới mức say mèm, Đoạn Kim Thần đành thở dài một tiếng rồi bắt động tay giúp cô tắm rửa.
Cánh tay thô ráp của anh trượt lên làn da nõn nà của cô khiến Đường Hoan run rẩy.
“Đừng động vào tôi! Cút đi.” Có lẽ do nhớ lại những kí ức không mấy tốt đẹp trước đây, khi cánh tay của Đoạn Kim Thần chạm tới eo của cô, Đường Hoan bỗng hét lên.
Đoạn Kim Thần sững người, nhìn vào Đường Hoan vẫn nhắm nghiền hai mắt, đầu lông mày khẽ chay lại.
Động tác trên tay chuẩn bị tiếp tục, đột nhiên bị một cánh tay nhỏ nhắn giữ lại, ngước mắt nhìn lên phát hiện Đường Hoan cũng đang mở tô mắt nhìn anh, dáng vẻ nghiêm túc hoàn toàn không hề giống uống rượu say.
Chỉ là lời nói ra của cô lại khiến người ta phải dở khóc dở cười.
“Kẻ khốn nạn như anh từ đâu mà tới? Tại sao lại trông giống Đoạn Kim Thần thế này?”
Đoạn Kim Thần khẽ nhếch môi, còn tưởng rằng cô đã tỉnh rượu rồi, không ngờ quả nhiên say tới mức này.
“Đường Hoan, em nhìn lại xem anh là ai?” Người đàn ông lên tiếng nói, đưa tay giữ lấy cằm cô.
Đường Hoan nheo mắt như để nhìn rõ hơn người ở trước mặt, chỉ là dù cho có nhìn thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy người này rất giống với Đoạn Kim Thần.
“Tôi tất nhiên biết anh là ai! Anh không phải là Đoạn Kim Thần đúng không?” Đường Hoan đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, sau đó lại bắt đầu bật cười, dường như đang tự nói cho chính bản thân cô nghe vậy, rồi lại nói cho Đoạn Kim Thần nghe, “Không đúng, anh không phải là anh ấy, anh ấy bây giờ làm gì còn nhớ tôi là ai nữa chứ? Bây giờ trong lòng anh ấy chỉ có Mộ Vũ Nghiên thôi!”
“Cút, đừng làm phiền tới tôi!” Đường Hoan tự mình độc thoại,