Đúng là cậy thế bắt nạt người khác.
Nghe những lời nói châm chọc của cô, sắc mặt Đoạn Kim Thần càng khó coi hơn, anh mở miệng định lên tiếng thì bị Giang Chi Thịnh tiếp lời trước.
“Haha, con người Đoạn Kim Thần anh thật thú vị, anh luôn miệng nói cô ấy là vợ anh, vậy lúc cô ấy xảy ra chuyện anh ở đâu? Nếu như không phải tôi đúng lúc đi ngang qua, anh có biết cô ấy sắp xảy chuyện gì không? Nếu như anh không thích cô ấy, thì hãy để cô ấy đi.
”
Đoạn Kim Thần nhất thời chấn động, anh cúi đầu xuống, dường như lúc này anh mới phát hiện sắc mặt Đường Hoan tái nhợt, vừa nãy đến anh chỉ nhìn thấy Giang Chi Thịnh bế Đường Hoan lên xe, chứ không hề biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Anh dõi mắt xuống, liền nhìn thấy bàn chân lộ ra ngoài của cô sưng tấy lên.
Nhưng cho dù đây là lỗi của anh, một người có địa vị như anh cũng không thể hạ cái tôi xuống mà xin lỗi được.
“Đây là chuyện của vợ chồng tôi, không đến lượt anh xe vào, người phụ nữ của Đoạn Kim Thần tôi, cho dù tôi không cần nữa, thì cũng không đến lượt anh.
”
Nói xong, Đoạn Kim Thần bế Đường Hoan lên xe, nghênh ngang rời đi.
Giang Chị Thịnh nhìn chiếc xe đang đi xa dần, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi môi mím chặt lại.
Nếu như anh về sớm vài tháng, liệu kết cục sẽ khác?
Sau khi bị Đoạn Kim Thần thô lỗ nhét vào xe, Đường Hoan im lặng không nói, cho dù chân đau dữ dội, nhưng cô vẫn quật cường không kêu nửa câu, cô nhắm nghiền hai mắt lại như thể làm ngơ mọi thứ.
Đường Hoan nghĩ rằng Đoạn Kim Thần sẽ đưa cô về nhà, nhưng không ngờ, khi chiếc xe dừng lại, Đường Hoan vốn đang mơ mơ màng mở mắt ra, còn chưa kịp phản ứng gì, cơ thể đột nhiên bị bế lên không trung, khiến cô sợ tới nỗi hô nhỏ một tiếng.
Bệnh viện được thắp sáng rực rỡ, sự xuất hiện của Đoạn Kim Thần đã thu hút sự chú ý của các nhân viên y tế, mặc dù là buổi tối, nhưng vẫn có rất nhiều người trực ban ở bệnh viện, Đường Hoan không muốn bị người ta nhìn như nhìn một con khỉ, cô liền giãy dụa muốn xuống.
“Bỏ em xuống, em có thể tự đi được.
” Đường Hoan không ngờ người đàn ông này lại dứt khoát như vậy, anh thực sự bỏ cô xuống.
Đường Hoan theo phản xạ quay ra nhìn anh, trên mặt thoáng qua một sự ngạc nhiên.
Đoạn Kim Thần không nhìn cô, sau khi nhẹ nhàng thả cô xuống, anh lập tức thả tay ra khỏi eo cô.
Đường Hoan vốn dựa vào cánh tay này của anh để đứng, anh vừa thu tay lại, chân cô chợt đau nhói, cơ thể không kiểm soát được mà ngã ngửa ra sau.
“A!” Đường Hoan hét lên, khuôn mặt biến sắc, cánh tay không ngừng vung vẩy, cô muốn bám vào một vật gì đó có thể đỡ được cô, nhưng vô ích.
Khi cô cho rằng mình vết thương lại chồng chất vết thương, thì một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên vươn ra và ôm lấy cô một lần nữa.
Một trận quay cuồng, cô thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn, lại một lần nữa rơi vào vòng tay của Đoạn Kim Thần.
“Trời ơi, đẹp trai quá!”
“Tôi cũng muốn có một người bạn trai như thế này.
”
“Đẹp trai quá, ông trời thật không công bằng, không được, chuẩn bị khăn giấy cho tôi, tôi sắp chảy máu mũi rồi.
”
Tiếng dao kéo vang lên không ngừng, vang vọng trong không gian yên tĩnh của bệnh viện, lúc này Đường Hoan vẫn chưa hoàn hồn, cô chỉ nghe thấy tiếng những cô ý tá đang khen ngợi người đàn ông đê tiện hạ lưu trước mặt này, cô tức đến nỗi suýt chút nữa thì thổ huyết.
Mắt của những người này có vấn đề à?
Lẽ nào không có ai nhìn ra anh đang cố ý chỉnh cô sao?
“Còn muốn tự đi không?”
Trong lòng đang nghiến răng nghĩ ngợi, thì giọng nói trầm thấp của anh đột nhiên vang lên.
Giọng điệu không lạnh không nhạt đó càng khiến Đường Hoan tức giận, như thể người vừa toàn biết được người đàn ông này không biết xấu hổ như thế nào, anh ta vẫn giữ một lý gây chuyện là cô vậy.
Đường Hoan mím chặt môi dưới và quay đầu lại, cô quyết định không trả lời anh.
Đoạn Kim Thần thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên, anh bế cô sải bước về phía khoa chỉnh hình.
“Không sao, chỉ bị trật một chút và tổn thương đến gân, trong mấy ngày tới hãy nghỉ ngơi thật tốt, hạn chế di chuyển là được.
”
Bác sĩ kiểm tra xong chân cho Đường Hoan liền nói.
Khi rời khỏi sáng rồi, lăn qua lăn lại là quá nửa đêm.
“Mấy ngày này em hãy nghỉ ngơi đi.
” Đặt Đường Hoan lên giường, Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói.
Đường Hoan liếc nhìn anh một cách hờ hững, cô đứng dậy khỏi giường và muốn đi ra ngoài, nhưng eo bị siết chặt, giây tiếp theo liền bị anh giữ lại.
“Em đi đâu? Ngủ ở đây đi.
” Anh hống hách nói, trong mắt anh lóe lên một chút tội lỗi.
“Anh Đoạn, em!” Đường Hoan nghiến răng và đưa tay đẩy anh ra.
“Sau này em sẽ ngủ ở đây.
”
“Em không muốn.
” Cô không nghĩ ngợi liền thẳng thừng từ chối, dựa vào đâu mà anh nói cái gì thì là cái đó?
“Không đến lượt em nói không.
” Nói rồi, anh đè Đường Hoan lên giường một cách bá đạo và bắt đầu cởi đồ của cô.
Đường Hoan giật mình liền giữ chặt lấy tay anh: “Anh làm gì vậy?”
“Anh kiểm tra đầu, không hỏi ý kiến cô mà bắt đầu cởi đồ của cô ra.
“Không!.
không được!.
anh hãy mau thả em ra.
” Đường Hoan nói chuyện lắp bắp và không ngừng vặn vẹo cơ thể.
Nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể đọ lại với sức mạnh của người đàn ông, và bị anh kiểm tra một lượt.
“Đỏ mặt gì chứ? Có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy sao?” Anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng cô.
“Anh là đồ lưu manh!” Đường Hoan nghiến răng, nếu như không phải hai tay bị anh giữ chặt, cô thực sự muốn chào đón anh bằng một cái tát!
“Em xấu hổ gì chứ?”
“Anh cho rằng em mặt dày giống anh sao?” Bị người ta lột sạch quần áo rồi nhìn như một con thú cưng, không đỏ mặt được sao?
Đường Hoan trừng mắt nhìn Đoạn Kim Thần, nhưng cô không biết rằng ánh mắt của cô trong mắt như một làn sóng, một sự hào hoa phong nhã không nói nên lời, khiến