Một cơn gió lạnh ập đến, động tác trên tay Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ cũng dừng lại, cơ thể đột nhiên bị người đẩy mạnh ra, loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Khi nhìn rõ người vừa đến, hai người cứng đờ và máu trong cơ thể cũng lập tức đông lại, nỗi sợ hãi lập tức lan ra khắp cơ thể.
Đoạn Kim Thần bế Đường Hoan đang hôn mê dưới dất dậy và nhìn vết thương trên người cô, đôi mắt cuộn trào một cơn sóng dữ dội.
Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của người phụ nữ khiến trái tim anh đau nhói.
Bế Đường Hoan chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên dừng bước và quay người lại, Đoạn Kim Thần nhìn hai người họ với ánh mắt sắc như dao: “Món nợ này, tôi sẽ để Hoan Hoan tỉnh lại tự mình trả, những gì mà hôm nay cô ấy phải chịu, ngày khác cô ấy sẽ đòi lại từ các người ngàn vạn lần.
”
“Không! không phải!.
” Đường Vãn Tình sợ đến nỗi nói năng không được lưu loát, hai tay không ngừng run rẩy.
“Là cô ta đánh tôi trước!.
.
”
Lê Mỹ Mỹ vẫn chưa nói xong, người đàn ông đã bế Đường Hoan lên xe và rời đi, để lại Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ lo lắng như ngồi trên chảo lửa.
“Mẹ, bây giờ phải làm thế nào? Đắc tội với anh ta rồi, chúng ta nhất định sẽ không được sống yên ổn.
” Thứ mà Đường Vãn Tình sợ không phải là sự báo thù của Đường Hoan, mà là thủ đoạn của Đoạn Kim Thần.
Nếu như Đoạn Kim Thần ra mặt giúp Đường Hoan, vậy không phải họ sẽ gặp phải tai bay vạ gió sao?
“Không sao không sao, dù sao con cũng là người nhà họ Đoạn, nếu như đến lúc đó Đường Hoan thật sự đến tìm con báo thù, con đừng thừa nhận, hơn nữa còn có mẹ và bố con, mẹ không tin, một con tiện nhân có thể lật cả bầu trời, cho dù cô ta có Đoạn Kim Thần chống lưng, thì cũng không thể làm gì mẹ con chúng ta đâu.
”
Dù sao cũng là người từng trải, sau nỗi sợ hãi nhất thời, bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trở về Vịnh Repulse, Đoạn Kim Thần gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra sức khỏe cho Đường Hoan.
Sau khi băng bó xong vết thương trên tay, nhìn người phụ nữ đang cau mày nằm trên giường, người đàn ông vươn tay ra vuốt lông mày cho cô.
Nhưng đột nhiên người phụ nữ giơ tay lên và nắm chặt bàn tay to lớn của anh, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Đường Hoan mơ một giấc mơ, trong mơ, là những lời nguyền rủa độc ác của Đường Vãn Tình.
“Tôi chính là muốn khiến mẹ cô xuống âm tào địa phủ, nhưng không thể đầu thai chuyển kiếp, khiến mẹ cô ngay cả ma cũng không làm được! Không phải cô thương mẹ cô nhất sao? Vậy thì tôi sẽ hủy hoại thứ mà cô yêu thương nhất! Tôi muốn cô phải thử cái gọi là sống không bằng chết, tôi muốn cô phải chịu đau đớn, khiến cô mỗi ngày sống trong đau khổ!.
”
“Đắc tội với Đường Vãn Tình tao sẽ không có kết cục tốt đẹp, muốn mẹ mày được an nghỉ sao? Tao nói cho mày biết, đó là điều không thể!”
Một cảnh tượng khác, khuôn mặt nhân hậu của mẹ cô lại xuất hiện trong tâm trí cô, sau đó cảnh tượng lại thay đổi, mẹ cô nhảy lầu và chết thảm.
Máu tươi chảy ra từ người mẹ cô, mẹ cô chết không nhắm mắt.
Đường Hoan nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng tinh thần vẫn còn đang trong giấc mơ.
Máu tươi nhuộm đỏ hai mắt cô, đến cuối cùng biến thành một bầu trời máu.
“Đừng!.
” Đường Hoan không ngừng lầm bầm, cô càng giữ chặt tay Đoạn Kim Thần hơn.
“A!” Đường Hoan đột nhiên hét lên và mở mắt ra, cô ngồi bật dậy, ánh mắt nhất thời trống rỗng, trong lúc cô đang sợ hãi thì bất ngờ ngã vào một vòng tay mát lạnh.
Sau cơn sững sờ, cô ngước mắt lên, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng mà quyến rũ của Đoạn Kim Thần.
“Đoạn Kim Thần, mẹ em!.
” Nước mắt lại rơi ra, trong tâm trí cô vẫn đọng lại cảnh tượng mẹ cô chết không nhắm mắt, cảnh tượng đó, khiến cô đau thấu tâm can.
“Anh biết.
” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đôi mắt lộ ra một sự đau lòng.
“Là em bất hiếu, nếu như không phải là em, mẹ cũng sẽ không đến mức chết mà không được yên nghỉ.
” Nỗi tự trách làm xói mòn trái tim cô, những giọt nước mắt càng tuôn ra dữ dội hơn.
Nếu như khoảng thời gian này cô thường xuyên đi thăm mẹ hơn, thì mẹ con Lê Mỹ Mỹ sẽ không có cơ hội làm tổn thương mẹ cô.
Càng nghĩ cô càng tự trách bản thân, nỗi căm hận càng thêm sâu sắc.
“Không phải lỗi của em.
” Sự bất lực của Đường Hoan khiến Đoạn Kim Thần đau lòng.
Dưới góc độ mà Đườn Hoan không nhìn thấy, đôi mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu như không phải muốn để Đường Hoan đích thân trả thù, thì anh đã sớm ra tay với Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình rồi.
Lúc này, cơ thể Đường Hoan không ngừng run rẩy, cảm nhận được hơi ấm truyền lại từ sau lưng, khiến cô từ từ bình tĩnh trở lại.
“Khóc là biểu hiện vô dụng nhất, sẽ không có ai thông cảm với nước mắt của em, nếu muốn trả thù cho mẹ thì em phải phấn chấn lên.
” Giọng nói của người đàn ông giống như một bùa chú, mê hoặc trái tim cô.
Đường Hoan gật đầu, cô nghẹn ngào rời khỏi vòng tay Đoạn Kim Thần.
Cô cũng không muốn trở nên vô dụng như vậy, nhưng mẹ cô là giới hạn của cô.
Đường Vãn Tình, lòng thù hận lan rộng như một ngọn lửa, hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm.
Đôi mắt cô hừng hực lửa giận, Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ, cô sẽ không bỏ qua cho người nào, cô nhất định sẽ khiến họ phải nếm thử sự đau đớn triệt để.
“Cốc cốc! ”
Đường Hoan tỉnh lại không lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.
” Âm thanh lạnh lùng phát ra từ miệng người đàn ông.
Cửa mở ra, dì Đồng bước vào, trên tay bưng một cái khay.
“Cậu chủ, đây là cháo tổ yến.
” Dì Đồng đặt bát cháo lêm mặt tủ và đứng cạnh giường, khi dì chuẩn bị chăm sóc cho Đường Hoan thì không ngờ Đoạn Kim Thần bảo dì ra ngoài.
“Dì ra ngoài trước đi.
” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói, dì Đồng nghe vậy thì gật đầu và quay người đi, còn đóng cửa lại một cách chu đáo.
“Ăn một chút cháo để bồi bổ cơ thể nào.
” Đoạn Kim Thần nhấc bát cháo lên và đặt sát miệng thổi cho nguội.
Cô nhìn Đoạn Kim Thần bỗng trở nên dịu dàng, nhất thời không phản ứng kịp: “Để em tự ăn.
”
Nói rồi cô đưa tay ra muốn đón lấy bát cháo trong tay anh, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần né đi, chỉ thấy người đàn ông chậm rãi nói: “Anh đút cho em.
”
“Không cần.
” Dường như cô không suy nghĩ gì mà thốt ra câu này, đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy, không phải kẻ gian thì cũng là cường đạo.
Sắc mặt người đàn ông hơi sầm lại, giọng nói lạnh lùng lên vài phần: “Tay em bị thương rồi.
”
Đường Hoan cúi đầu, dường như lúc