Đường Hoan cũng không giả vờ, cô hất cằm lên và nói với vẻ kiêu ngạo: “Sao vậy? Biết lo lắng rồi à? Món quà lớn này, chị nên thích mới phải”
Cô từng nói, có gì thì nhằm vào cô, nếu như chọc vào mẹ cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ nào.
Nếu như hai mẹ con nhà này cứ muốn tự tìm rắc rối, vậy hà cớ gì cô phải nương tay!
Đường Hoàn cô trước giờ không phải người tốt, người ta tôn trọng có một phần, cô sẽ tôn trọng lại mười.
Nếu như không biết điều mà động vào cô, vậy thì cô sẽ không khách khí đầu!
“Quả nhiên là mày, con tiện nhân, tại sao mày lại làm như vậy?” Đường Vãn Tình tức đến nỗi suýt thì thổ huyết, sự ác độc hiện rõ trong đôi mắt.
Ban đầu chỉ là phỏng đoán, lần này thì đã xác thực, cô hận không thể giết chết Đường Hoan!
“Tại sao ư?” Đường Hoan cười khẩy, cô bước lại gần một bước kéo gần khoảng cách giữa hai người, rồi lạnh.
lùng nói: “Không phải tôi học chị sao? Chẳng qua là dùng cách của người ta để đáp trả lại thôi mà, chị cho rằng chị động vào mẹ tôi, tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho chị sao? Sao vậy? Chuyện nhỏ nhặt như thế này đã đánh gục chị rồi sao?”
“Đường Hoan, đừng cho rằng mày có Đoạn Kim Thần chống lưng thì tao sẽ sợ mày!” Đường Vãn Tình nghiên răng, hai mắt phát ra tia lửa.
“Haha, tôi chính là dựa vào sự che chắn của Đoạn Kim Thần nên muốn làm gì thì làm đấy? Cô động vào đất trên đầu mẹ tôi, cô cho rằng món nợ này tôi sẽ dễ dàng cho qua như vậy sao? Cô tuyệt đối không nên động vào mẹ tôi, bà ấy là giới hạn của tôi, nếu như chị chọc vài tôi, chị sẽ phải gánh chịu hậu quả!”
Mẹ cô là người yêu thương cô nhất, nhưng lại vì tiểu tam ôm hận mà chết, cả đời này bất luận như thế nào cô cũng sẽ không để cho hai mẹ con nhà kia được sống yên ổn.
Nếu như muốn dây dưa, vậy thì cô sẽ chơi đến cùng, cô lại muốn xem xem ai sẽ là người cười đến cuối cùng! "Cô kiêu ngạo gì chứ? Không phải cũng chỉ là dựa vào thủ đoạn để tiện để quyến rũ Đoạn Kim Thần sao?”
“Phải!” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, ý cười trên mặt Đường Hoan càng đậm hơn với đôi mắt sắc sảo: “Tôi quyến rũ anh ấy thì sao nào? Nhưng anh ấy tình nguyện để tôi quyến rũ đó.
Dù sao cũng tốt hơn một số người không biết xấu hộ dâng lên tận miệng vẫn bị người ta từ chối! Đường Vãn Tình, tôi cảnh cáo chị, nếu như sau này chị còn dám chọc giận mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho chị”.
Từng câu từng chữ, tràn đầy ý tứ cảnh cáo, khiến cho sắc mặt Đường Vãn Tình tái nhợt, cánh tay rũ hai bên.
nắm chặt thành nắm đấm.
Nhất thời bị khiếp sợ bởi ánh mắt lạnh lùng khiến cho người ta phải sợ hãi của Đường Hoan, Đường Vãn Tình nuốt nước bọt, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
"Đường Hoan, cô đừng đe dọa chúng tôi, loại người không biết xấu hổ như cô tôi thấy nhiều rồi, đừng cho rằng sau lưng cô có Đoạn Kim Thần thì có thể coi trời bằng vung!” Lê Mỹ Mỹ thấy con gái bị nói đến mức mặt trắng bệch, vội vàng đi lên trước kéo cô ra sau.
Khuôn mặt bà ta nhăn nhó, nhìn Đường Hoàn với ánh mắt tức giận.
"Coi trời bằng vung?” Đường Hoan cười khẩy, nói một cách mạnh mẽ: “Người luôn coi trời bằng vung là các người! Trong mắt các người không có luật pháp, các người nghĩ mọi cách để ép chết mẹ tôi, để con gái bà lên làm tiểu thư nhà họ Đường, Lê Mỹ Mỹ, ác giả thì ác báo, cho dù tôi không trừng phạt bà, thì ông trời cũng sẽ trừng phạt bà!"
| Ác giả ác báo, không phải là không báo, mà là chưa đến lúc, sớm muộn cũng có một ngày cô khiến cho cặp tiện nhân này phải sống không bằng chết!
“Hừ, mẹ cô bạc mệnh thì đừng có trách người khác tàn nhẫn” Lê Mỹ Mỹ cười khẩy.
Haha! Bạc mệnh, một tiểu tam ngang nhiên bước vào cửa dẫn theo con gái trắng trợn độc chiếm thân phận của cô, thậm chí bị bệnh rồi, đã nhượng bộ rồi, mà vẫn bị ép đến mức phải nhảy lầu mà chết! Đã không có ý định ăn năn thì thôi đi, từ miệng bà ta nói ra sao mà dễ nghe như vậy, bạc mệnh thì đừng trách người khác tàn nhẫn.
Rốt cuộc có bản lĩnh lớn như thế nào mới thể yên tâm thoải mái nói ra những lời trơ trẽn như vậy?
Đường Hoan nhìn thẳng vào mặt bà ta, sự căm ghét càng trong ánh mắt càng sâu sắc hơn: “Lê Mỹ Mỹ, làm người thì vẫn nên giữ chút giới hạn, nói năng cũng nên có chừng mực! Bà không thoát khỏi việc có liên quan đến chuyện của mẹ tôi, lần này tôi chỉ dạy cho Đường Vãn Tình một bài học, nếu như lần sau bà và cô ta còn không biết điều muốn thách thức tôi, vậy thì mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy đâu”.
Luôn bị mẹ con họ ngồi lên đầu, bây giờ cảm giác kiêu ngạo này thực sự khiến cô cảm thấy thoải mái.
Sắc mặt Lê Mỹ Mỹ tái nhợt, nhăn nhó vô cùng, bà ta nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.
Nói thế nào đi nữa bà ta cũng là phu nhân nhà họ Đường, bây giờ lại bị cô mắng chửi trước đám đông, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
| Cơn tức dâng trào, bà ta đưa tay lên định đánh Đường Hoan, nhưng cái tát chưa rơi xuống đã bị Đường Hoàn giữ tay lại.
"Sao vậy? Then quá hóa giận muốn đánh tôi sao?” Khuôn mặt Đường Hoàn thoáng qua một sự ác liệt, ánh mắt lạnh lùng: “Bà cho rằng tôi sẽ để yên cho bà đánh lần thứ hai sao? Muốn đánh tôi, bà cũng nên cân nhắc lại thân phận của mình, tôi là Đoạn phu nhân, bà có biết cái tát này của bà đánh xuống, bà sẽ phải trả giá như thế nào không?”.
Những lời đe dọa giống như một dòng nước tuôn ra từ miệng cố, khiến sắc mặt Đường Vãn Tình trắng bệch, đôi mắt bị bao phủ bởi sự lo lắng.
“Hừ!” Lê Mỹ Mỹ hừ lạnh một tiếng, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Mày đừng dọa tao!”
Bà đương nhiên sợ Đoạn Kim Thần, nhưng bà sẽ không chịu cúi đầu trước mặt Đường Hoan, cũng không cho phép mình cúi đầu trước cô!
“Vậy sao? Nếu như không sợ, vậy thì bà đánh đi, tôi muốn xem xem cái tát này của bà rơi xuống, ngày mai nhà họ Đường các người còn có thể sống yên ở cái thành phố này hay không? Đường Hoan đưa mặt ra phía trước, mặc dù giọng nói mềm mại, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo vô cùng.
Cô lặng im đứng đó và duy trì động tác nhướn người về phía trước.
Nhìn vẻ ngoài kiêu ngạo của cô, Đường Vãn Tình