Đoạn Kim Thần đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn đang ôm Đường Hoan vào lòng, nhất thời đều lui về sau và nhìn Đường Hoan với ánh mắt ghê tởm và khinh bỉ.
Đường Kha Thành lại càng ngạc nhiên hơn cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, sau đó theo bản năng lùi về sau vài bước.
Đoạn Kim Thần lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cặp vợ chồng mới cưới kia, giọng điệu lạnh lùng và lời quở trách rõ ràng: “Hoan Hoan đến đây chẳng qua chỉ để trêu đùa hai người, không ngờ hai người lại không biết điều như vậy!”
Câu nói của anh ta khiến sắc mặt mọi người xung quanh trở nên rất khó coi, đặc biệt là Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình khó coi đến cực điểm, có ai lại làm trò đùa như vậy trong hôn lễ của người thân mình chứ?
Đoạn Lâm Phong nhìn Đường Hoan với ánh mắt u ám: “Anh, nếu như em ấy là người phụ nữ của anh, thì anh hãy đưa em ấy đi, đừng ở đây quấy nhiễu đến hôn lễ của em.
”
Đoạn Kim Thần cười nhạt: “Chị dâu em khuấy động hôn lễ của em là coi trọng em, em cho rằng ai cũng rảnh rỗi đến đây chơi sao?”
Vẻ mặt Đường Kha Thành và Lê Mỹ Mỹ cứng nhắc, còn Đoạn Lâm Phong thì khó coi đến cực điểm.
Đường Hoan không biết tại sao người đàn ông này lại muốn giúp cô, nhưng lúc này cô một thân một mình, còn người đàn ông này lại đứng về phía cô.
Cho dù anh ta có mục đích gì, ít nhất hôm nay cô có thể lợi dụng người đàn ông này để lấy lại sự tôn nghiêm thuộc về mình.
Nghĩ vậy, cô liền đứng thẳng dậy và nở một nụ cười nhìn đôi vợ chồng mới cưới kia, cô kìm nén tất cả sự thù hận trong lòng và nhẹ nhàng nói: “Chị gái, anh rể, hai người có cảm thấy hài lòng với sự bất ngờ mà em giành tặng hai người không?”
Sắc mặt Đoạn Lâm Phong khẽ trầm xuống, còn Đường Vãn Tình thì nắm chặt lấy cánh tay của anh ta, cố kìm nén cơn giận cười yếu ớt: “Nếu như đã đến tham dự hôn lễ, em gái hãy tìm một ghế trống ngồi xuống đi.
”
Đường Hoan hai tay ôm chặt lấy cổ Đoạn Kim Thần, cô trực tiếp từ chối: “Chị kết hôn, đứa em gái không được hoan nghênh này không làm mọi người mất hứng nữa.
”
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông và nhỏ giọng nói: “Đưa em ra khỏi đây.
”
“Được.
” Đoạn Kim Thần khẽ cười, ánh mắt luôn dừng trên người Đường Hoan và chưa hề liếc nhìn người khác.
Anh ta ôm chặt Đường Hoan và quay người rời đi, những tiếng bàn tán đằng sau càng ngày càng lớn, chủ yếu là đánh giá Đường Hoan, người có tiếng xấu vang xa.
Đường Vãn Tình nhìn Đường Hoan một cách đầy tức giận, hai tay luôn giữ chặt lấy cánh tay của Đoạn Lâm Phong.
Sau khi rời khỏi hội trường hỗn loạn, Đường Hoan cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ lớp ngụy trang và sự kiên trì, cô nghi hoặc nói: “Tại sao anh lại muốn giúp em?”
Đoạn Kim Thần chỉ thờ ơ