Bà đưa Đường Hoan về đây để dùng bữa cùng gia đình, nhưng cô thì ngược lại, quả nhiên dám hỗn xược với bà, hỏi nhưng nhất định không chịu trả lời, quả nhiên là con gái của gia đình nghèo, không có chút gia giáo nào cả.
Đường Vấn Tình nghe thấy vậy liền lập tức bất mãn nói: “Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng rồi, mẹ không thể để một con sâu làm rầu nồi canh như vậy được.
Cô ta tuy là em gái của con, nhưng nhà họ Đoạn trước nay chưa từng nhận cô ta làm người trong gia đình, mẹ nói như vậy con có cảm giác như mẹ đang mắng theo cả con nữa rồi.
Hơn nữa mà nói, cô ta vốn dĩ chính là loại người không biết trên dưới, ngay đến cả mẹ con cũng không hề biết kính trọng” Ý của cô chính là ngay cả Lệ Mỹ Mỹ, Đường Hoan cũng không hề xem trọng thì càng khồng cần nói đến bà.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Đường Vấn Tình nói như vậy, ngọn lửa lúc ban đầu nay lại càng cháy to hơn, ánh mắt của Đan Chỉ Linh khi nhìn vào Đường Hoan càng trở nên bất mãn hơn trước.
Đường Hoan không biết tại họ lại nói cô như vậy, mí mắt cô cụp xuống, sự sợ hãi trong lòng ngày càng lớn dần lên, lúc đó cô chỉ muốn tìm một nơi an toàn để trốn vào trong đó.
Còn Đoạn Lâm Phong, kể từ sau khi quay trở về, đến một lời cũng không nói mà đi thẳng tới phòng sách tìm Đoạn Trấn Nam.
Bỗng nhiên, Đường Vãn Tình phát hiện Đường Hoan có điều gì đó bất thường hơn so với mọi khi, trước đây môi khi nghe cô nói ra những lời này, Đường Hoan nhất định sẽ đôi coi lại với cô, không hề giống với bây giờ ngồi im lặng trên ghế mà không chút phản kháng.
Trong lòng có chút hoài nghỉ, đôi mắt sắc nhọn chăm chú theo dõi biểu cảm trên gương mặt của Đường Hoan, giọng điệu thăm dò nói: “Đường Hoan, cô thật đúng là không biết trên dưới chút nào cả, tôi đã nói với cô nhiều như vậy rồi mà cô vân nhất định không lên tiếng phản bác lại tôi sao?” Dứt câu, Đường ‘Vãn Tình tiến về phía trước, giọng nói đanh sắc: “Cô lại định làm gì nữa vậy? Cô tưởng rằng không nói gì là được sao?
Đường Hoan, cô thật sự rất đáng cười đó, cái loại người như: cô chẳng khác nào đám rẻ tiền chuyên đi quyến rũ đàn ông!”
Cô đột nhiên tiến lại gần khiến nỗi lo lắng trong lòng Đường Hoan dâng cao tới cực điểm, cô đưa tay ôm lấy người, liều mạng chạy tới một góc ghế rồi nấp mình ở đó.
“Bớt làm bộ làm dạng ở trước mặt tôi đi!” Đường Vãn Tình lạnh lùng cười, chế nhạo nói: “Sao nào? Cô trước đây chẳng phải rất khinh thường tôi hay sao? Không phải rất thích ra vẻ đấy ư? Bây giờ sao lại như một con rùa rúc đầu dưới mai như vậy thế này?”
Không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, Đường Hoan bỗng nhiên hét lên một tiếng, đứng phắt người dậy rồi va Đường Vãn Tình ngã xuống đất, như một chú thỏ hoảng sợ chạy lên tầng.
Đối diện với tình cảnh đột phát như vậy, Đan Chỉ Linh nổi giận đùng đùng, hậm hực nói: “Đây là muốn làm phản đúng không?”
Đường Vẫn Tình va người