Khoảng thời gian này anh chính là người luôn ở bên cạnh cô, ngày ngày nghĩ cách khiến cô được vui, nhưng dù chỉ một chút thay đổi nhỏ nhoi thôi cô cùng chưa từng dành cho anh.
Ngày hôm nay, chỉ thông qua một đoạn hội thoại ngắn ngủi mà Giang Chí Thịnh nói với cô thôi, cô quả nhiên lại có phản ứng lớn tới mức như vậy.
Máu ghen bỗng nổi lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía Đường Hoan.
Giang Chí Thịnh nghe thấy cô lẩm nhẩm, hai mắt sáng bừng lên, tiến về phía trước định ôm lấy cô nhưng lại bất ngờ bị Đoạn Kim Thần ngăn lại.
Anh hụt bước, khi đưa mắt nhìn lên thì Đường Hoan đã nằm trong lòng của Đoạn Kim Thần mất rồi.
Đôi mắt anh như phát lửa, gắn giọng nói với Đoạn Kim Thần: “Đoạn Kim Thần, anh buông cô ấy ra!”
Nhưng Đoạn Kim Thần lại chẳng hề màng tới câu nói của anh, dùng lực ôm siết lấy eo của Đường Hoan.
“Giang Chí Thịnh, tôi cảnh cáo anh thêm một lần nữa, đừng hòng có ý đồ gì với vợ tôi” Dứt lời liền nắm tay Đường Hoan rời đi.
Giang Chí Thịnh tức giận, cuộn chặt tay đi theo, nhưng tới cuối cùng đành bỏ cuộc, anh không muốn Đường Hoan phải chịu khổ vì cơn thịnh nổ này của mình.
Đường Hoan bị Đoạn Kim Thần kéo đi rất nhanh, cô không biết anh bị làm sao, chỉ có thể tròn mắt bất lực nhìn vào anh.
Sau khi lên xe, cô thu mình trong một góc xe.
“Có phải em có thể nói chuyện được đúng không? Chỉ là không muốn mở miệng?” Một giọng nói lạnh lùng được phát ra từ trong miệng của người đàn ông, anh nắm vô lăng, gân xanh ào ào nổi lên.
Đường Hoan theo bản năng lắc đầu, một câu cũng không dám nói ra.
Chiếc xe như một chiếc mũi tên, bay nhanh trên đường đi, khi tới đây anh cần dùng tới hai giờ đồng hồ, nhưng khi quay về, khoảng thời gian đã bị anh rút ngắn xuống còn một giờ đồng hồ.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, anh kéo.
tay Đường Hoan lên tầng.
Do quá sợ hãi, Đường Hoan đến thở cũng không dám thở mạnh, như một chú thỏ trắng ngơ ngác, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo anh.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng bị đóng lại, Đường Hoan bị anh dùng lực mạnh đẩy vào trong.
Nhìn vào dáng vẻ chim sợ cành cong của cô, đáy mắt Đoạn Kim Thần lướt qua một tia chế giêu: “Không phải ban nãy em vẫn có thể nói chuyện được sao?
Bây giờ thì nói đi, mau lên!”
Đường Hoan hoảng sợ, không ngừng lùi bước về phía sau, hai bàn tay bất an đan chặt vào nhau, cúi gầm mặt đứng ở đó.
Bộ dạng trầm lặng lúc này của cô khiến Đoạn Kim Thần nhớ lại cảnh tượng ở bên bờ biển.
Lí trí dần dần bị thay thế bởi lửa giận, anh tiến lên phía trước nắm lấy cằm cô.
“Anh bảo em nói!”
Giọng nói như cao hơn vài nhịp, Đường Hoan giật mình sợ hãi, hai mắt rưng rưng.
Tới cuối cùng, khi chút lí trí cuối cùng của Đoạn Kim Thần mất đi, anh như một chú sư tử dữ dẫn, ép cô lên giường.
Đường Hoan bị hành động đột ngột này của anh làm cho giật mình, muốn trèo ra khỏi giường, nhưng trước sức ép lớn từ anh, cô chỉ còn cách giơ tay ôm lấy đầu.
Hành động như vậy khiến cô nhớ lại hình ảnh bị người khác bắt cóc rồi giày vò trên giường, một lưỡi dao rạch qua chân khiến cô bị thương nặng, tất cả như ùa về trong trí não của cô.
Đường Hoan sợ hãi hét lên: “Aaaa….”
Cảnh tượng ngày hôm đó không ngừng hiện ra trong đầu cô, người đàn ông ngoại quốc đè lên người cô, gi”ng xé quần áo của cô, một nhát dao xượt qua làn da của cô.
Sự khủng.
hoảng ngày một gia tăng khiến cô vùng vẫy càng mạnh hơn, Đoạn Kim Thần không màng tới phản ứng của cô, vẫn tiếp tục hôn sâu lên môi cô.
Cảm giác ướt át, ấm nóng đang rơi trên cổ, cộng thêm sự sợ hãi đã đạt tới cực điểm, hai mắt cô nhắm lại rồi ngất đi.
Cảm nhận được người