Ánh nắng ấm áp len lỏi qua cửa sổ chiếu vào trong, Đường Hoan ngồi bên cửa sổ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đoạn Kim Thần do không yên tâm Đường Hoan, an ủi Lương Phi Phi vài câu rồi quay trở về phòng.
Còn Lương Phi Phi vờ vĩnh cho rằng những lời ban nãy không nên nói với Đường Hoan, muốn tới xin lỗi cô nên đã theo Đoạn Kim Thần đi vào.
Đi tới bế cô lên, không chờ anh có nhiều hành động hơn, Đường Hoan đã mở to hai mắt.
Thấy hai người đột nhiên xuất hiện, ánh mắt cô có chút khó chịu, Lương Phi Phi nguy hiểm tiến lại gần Đường Hoan, giả vờ nhẹ giọng nói: “Chị Đường Hoan, xin lỗi, lúc nãy cảm xúc của em có chút không đúng, mong chị đừng để tâm nhé!”
Bộ dạng lúc này của Lương Phi Phi nếu như ai đấy không biết thì nhất định sẽ tưởng rằng cô đang thật lòng muốn xin lỗi, nhưng Đường Hoan lại biết điều đó là không phải.
Bởi vì có Đoạn Kim Thần ở đây, Lương Phi Phi bắt buộc phải giả vờ như bản thân đang thật lòng tới hết mức có thể.
Đoạn Kim Thân giơ tay vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Hoan Hoan, đừng sợ cô ấy.
Lương Phi Phi nghe thấy vậy liền nghiến chặt răng, đưa mắt nhìn sang ấm trà ở bên cạnh, trong lòng nảy sinh một mưu kế, đi tới rót ra một ly trà.
“Chị Đường Hoan, ly trà này thay cho sự thất lễ khi nãy của em”
Thấy Lương Phi Phi đột nhiên tỏ vẻ nịnh bợ như vậy, Đường Hoan biết chắc chắn cô không hề có ý gì tốt.
Người ta đã đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại, nếu như cô không nhận ly trà này sẽ khiến cô trở nên nhỏ mọn, hơn nữa Đoạn Kim Thần cũng đang ở đây, Lương Phi Phi cũng không thể làm điều gì.
Đường Hoan đưa tay định nhận lấy ly trà, không ngờ rằng Lương Phi Phi bỗng nhiên đụng phải tay cô một cái, nước trà nóng đổ ra.
“Aaa…” Một tiếng kêu thất thanh được phát ra từ trong miệng Lương Phi Phi.
“Choang” một tiếng, ly trà rơi xuống đất, vỡ tan thành năm mảnh.
Dường như chỉ trong nháy mắt, Đường Hoan đứng bật dậy khỏi chiếc ghế, vội vã lùi về phía sau, ánh mắt cô hoảng loạn, không ngừng lắc đầu.
Lương Phi Phi nước mắt giàn giụa, vết bỏng trên tay dần đỏ lên.
“Chị, chị làm gì vậy? Dù cho chị không muốn trà do em rót thì chị cũng không cần phải nổi giận mà làm tới mức này chứ? Em thật tâm thật lòng muốn tới đây xin lỗi với chị, em biết chị vẫn luôn không ưa em, nhưng em thật sự rất muốn làm bạn với chị mà.” Giọng điệu oan ức, cộng thêm biểu cảm trên gương mặt cô, nước mắt rơi lã chã.
Sự cố đột ngột này khiến Đoạn Kim Thần không khỏi nổi giận, anh kéo Lương Phi Phi về phía sau lưng, tường rằng Đường Hoan cố ý làm khó, phẫn nộ nói: “Đường Hoan! Em đừng tưởng được chiều mà làm quá, đừng tưởng anh không dám động tới em!”
Cô được chiều nên làm quá? Rõ ràng cô chẳng hề làm gì cả, nhưng anh lại không chút nghi ngờ mà mắng