Nói xong, hai mắt bắt đầu rưng rưng, nhưng thực chất từ trong thâm tâm cô lại đang vô cùng đắc ý khi biết được tin này.
Đáng tiếc rằng Đoạn Kim Thần giờ phút này chỉ bận tâm tới sự an nguy của Đường Hoan, không hề cảm nhận thấy sự khác lạ của Lương Phi Phi.
Bên này, người của Đoạn Kim Thần đang gấp rút đi tìm kiếm, còn ở đầu bên kia, Đường Hoan sau khi cùng Giang Chí Thịnh chạy thoát liền di chuyển tới một thành phố khác.
Lúc này, họ đang ở ven một bờ biển thuộc thành phố A.
Vì sự thất vọng của bản thân với Đoạn Kim Thần, sau khi chạy thoát khỏi đám buôn người, Đường Hoan yêu cầu Giang Chí Thịnh đưa cô rời khỏi thành phố trước đó.
Nghe tiếng sóng vỗ rì rào trên bờ cát, tâm trạng của Đường Hoan dần bình tĩnh trở lại.
Gió biển nhè nhẹ, lướt qua mái tóc mềm mại của cô, ẩn sâu trong đôi mắt sáng là một nỗi đau thầm lặng khó ai thấy được, cô nhẹ giọng nói: “Đại Thịnh, cảm ơn anh”
Hôm nay nếu như không may mắn gặp được anh, cô thật sự không biết phải chạy trốn thế nào, càng không dám tưởng tượng sau đó sẽ gặp phải chuyện gì.
Giang Chí Thịnh ngoảnh đầu nhìn cô, khuôn mặt anh tú để lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Hoan Hoan, bệnh tự kỷ của em đã khỏi chưa?” Mím môi, Đường Hoan khẽ gật đầu: “Đã khỏi được một thời gian rồi, xin lỗi, để anh lo lắng rồi.”
“Không sao.” Giang Chí Thịnh mỉm cười nhìn cô, “Đúng rồi, tại sao em lại xuất hiện ở đây? Không phải em đi cùng với Đoạn Kim Thân tới đây hay sao?”
Nghe thấy cái tên Đoạn Kim Thần, nụ cười trên môi Đường Hoan bỗng gượng lại, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía trước.
Nói cho cùng, cô trở nên như vậy đều là vì Đoạn Kim Thần.
Mỗi lần đưa cô ra ngoài, anh đều bỏ mặc cô lại một mình, điều đáng buồn nhất ở đây là mỗi lần cô đều ôm trong mình sự kỳ vọng.
Khi cô tưởng rằng cô thật sự nhận được ân duệ từ ông trời thì không ngờ quả nhiên lại nhảy vào một hố lửa khác.
Đã từng có lúc cô thật sự tưởng rằng Đoạn Kim Thần có thể giúp cô báo thù, là hậu tuân vững chắc cho cô, nhưng cho tới hôm nay khi nghĩ lại, mọi thứ đều trở nên thật nực cười.
Cũng có thể là do cô ngốc, mới hết lần này tới lần khác lún mình vào trong sự dịu dàng đến từ anh, tưởng rằng trong trái tim của anh, vị trí của cô không giống với những người phụ nữ khác.
Nhưng sự thật như một cú tát mạnh dành cho cô, khiến cô thức tỉnh, cho dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, cô đều sẽ là kẻ bị bỏ lại một mình ở phía sau.
Trái tim đau nhói, đến thở thôi cũng cảm thấy khó chịu, cô mệt rồi, giây phút này, trái tim cô đã không còn sức lực nữa, cô không muốn tiếp tục nghĩ tới những chuyện khác, chỉ muốn yên bình thầm lặng sống qua ngày.
Ánh mắt xa xăm ngắm nhìn những con sóng vỗ mạnh, một đôi mắt chứa đầy những cảm xúc, chất chứa biết bao tâm sự, cô nói: “Đại Thịnh, anh có thể đừng nói với người khác chuyện đã gặp em ngày hôm nay được không? Em không muốn quay về, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
Cô quyết định rồi, cô không muốn nhìn thấy Đoạn Kim Thần nữa, cũng không muốn tiếp tục có bất cứ liên lụy nào tới anh.
Ngay từ đầu đã biết cuộc hôn nhân này không có kết quả, vậy thì hà cớ gì cô cứ mãi đâm đầu vào nó.
Giang Chí Thịnh có chút bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Lẽ nào em muốn một mình ở lại đây sao?”
“Chỉ là em quá mệt rồi thôi!” Nói xong, ngước mắt nhìn anh, “Đại Thịnh,