Khi cô bước đến gần mới nhìn thấy mái tóc rối bù của Giang Chi Thịnh, dưới cằm đã mọc đầy râu, không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi anh lại trở nên thảm hại như vậy.
“Anh ấy đã ở đây được ba ngày rồi, trong ba ngày này anh ấy luôn sống trong mơ màng.” La Vưu Phi đứng bên cạnh cô chậm rãi nói, ngữ khí mang theo một sự bất lực: “Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Mình chưa bao giờ thấy anh ấy buồn như vậy.”
Trong ấn tượng của cô, Giang Chi Thịnh luôn là người lạc quan và biết hành xử, chưa bao giờ cô thấy anh thảm hại như bây giờ.
Và cô cũng biết người có thể khiến anh buồn như vậy chỉ có Đường Hoan mà thôi.
Nhìn dáng vẻ suy sụp của Giang Chi Thịnh, Đường Hoan đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, ban đầu vốn cho rằng không có người bạn này là cô, anh vẫn có thể sống vui vẻ, nhưng không ngờ nó lại gây ra cho anh một vết thương lớn như vậy.
Cô bước đến và lắc nhẹ vai anh: “Đại Thịnh….Đại Thịnh…..”
Giang Chi Thịnh cau mày, giọng nói quen thuộc khiến anh từ từ mở mắt ra, anh đưa tay ấn vào thái dương và cố ngồi dậy, Đường Hoan thuận thế đỡ anh dậy.
“Thế nào rồi?” Thấy anh đã tỉnh lại, Đường Hoan lo lắng hỏi anh: “Đại Thịnh, anh không sao chứ?”
Anh nhìn người trước mặt một cách mơ màng, khi nét mặt thanh tú của Đường Hoan lọt vào mắt anh, đôi mắt anh sáng lên, không đợi Đường Hoan phản ứng lại, anh liền giữ chặt cô trong vòng tay.
Có lẽ cảm nhận được nỗi đau trong lòng anh, Đường Hoan nhất thời không đẩy anh ra.
Suy cho cùng, Giạng Chi Thịnh biến thành bộ dạng như bây giờ đều là vì cô.
Nếu như cô không nói với anh những lời tuyệt tình đó, anh sẽ không trở nên như vậy.
La Vưu Phi nhìn bọn họ và khẽ thở dài, cô đi ra ngoài và giữ cửa giúp họ.
Cô luôn biết tâm tư của Giang Chi Thịnh với Đường Hoan, nhưng Đường Hoan chưa từng nghĩ cho anh.
“Hoan Hoan…cuối cùng em cũng đến rồi.” Giang Chi Thịnh lẩm bẩm, anh ôm chặt cô như thể muốn cô hòa vào trong máu thịt của mình, anh hận không thể hòa làm một với cô.
Cô bị anh ôm như vậy có chút khó thở, Đường Hoan đưa tay đẩy anh ra: “Đại Thịnh….bỏ tay ra….”
Nhưng cô còn chưa nói xong đã bị Giang Chi Thịnh bịp miệng lại, cô mở to hai mắt và nhìn anh với vẻ khó tin.
“Ưm….” Đường Hoan không ngờ rằng anh đột nhiên lại làm một động tác như vậy, cô đẩy anh ra một cách mạnh mẽ: “Đại Thịnh, anh bị điên rồi sao? Em đã kết hôn rồi!”
Mặc dù biết anh rất đau khổ, nhưng thà đau ít còn hơn đau nhiều, có những chuyện sớm muộn cũng phải nói rõ ràng, huống hồ cô và anh vốn không thích hợp.
Giang Chi Thịnh nhất thời không phòng bị, bị đẩy lùi ra sau vài bước.
Có lẽ là vì say rượu nên anh không hề che giấu sự thương tâm ở trong mắt.
Anh loạng choạng đứng thẳng dậy và nhìn Đường Hoan đang lùi lại vài bước, nỗi đau trong lòng không thể nào khống chế được.
“Đại Thịnh, anh đừng vì em mà đau lòng, điều đó không đáng.” Đường Hoan kìm nén nỗi buồn trong lòng, bọn họ là bạn tốt trong nhiều năm, cô vốn không muốn nói những lời tuyệt tình như vậy với anh, nhưng bây giờ cô đã là vợ người ta rồi.
Kể từ sau khi anh hôn cô khi cô khóc lóc một cách đau khổ trước mặt anh lần trước, cô đã hiểu tấm lòng của anh.
Nếu như đã không thể cho anh thứ anh muốn, chi bằng dứt khoát tuyệt tình một lần.
“Không thể nào!” Giang Chi Thịnh kìm nén nỗi đau trong lòng và hét lên: “Em có biết bao nhiêu năm qua anh nhớ em nhiều như thế nào không? Mỗi ngày ở nước ngoài, anh đều nhớ em, anh thậm chí còn hận bản thân mình tại sao năm năm trước lại ra nước ngoài, nếu như anh không ra nước ngoài mà luôn ở bên cạnh em, vậy thì người đàn ông ở bên cạnh em sẽ là anh!”
Giang Chi Thịnh nói xong những lời này, trái tim anh không hề thoải mái hơn, ngược lại càng trở nên nặng nề, anh thực sự rất hối hận.
Hoặc là nói nếu như lúc đó bảo cô đợi anh, anh tỏ tình với cô, có phải kết cục sẽ khác không?
Bàn tay buông thõng hai bên sườn siết chặt lại, cô mím môi tạo thành một đường thẳng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tình cảm của Giang Chi Thịnh dành cho mình lại sâu đậm như vậy, cô luôn nghĩ rằng họ là bạn thân.
Nhưng hiện tại khi anh nói ra những lời này, trong lòng cô lại càng cảm thấy khó chịu, bởi vì cô không thể đáp lại tình yêu của anh.
Cổ họng cô khô khốc, cuối cùng cô vẫn nói một cách tàn nhẫn: “Đại Thịnh, hiện tai em đã kết hôn rồi, anh hãy quên em đi!”
Bỏ lại câu nói này, cô quay người bỏ đi.
Giang Chi Thịnh đuổi theo nhưng vì đầu anh quá choáng, anh đi được vài bước liền ngã xuống ghế sofa: “Hoan Hoan….”
Đường Hoan giống như không nghe thấy tiếng hét của anh, cô chạy nhanh ra ngoài.
La Vưu Phi luôn đứng ở cửa đợi, thấy Đường Hoan đột nhiên chạy ra liền hỏi: “Sao cậu…..”
Cô còn chưa nói xong, Đường Hoan đã đi lướt qua cô, cô nhìn vào trong phòng và thấy Giang Chi Thịnh đang ngồi trên sofa, cô không nghĩ nhiều mà đuổi theo Đường Hoan: “Hoan Hoan, đợi