- Phong à, ngày mai là ngày anh mời khách đến nhà hàng đấy, cậu có nhớ không?
- Đương nhiên rồi, làm sao tôi quên được.
Cuộc điện thoại vừa rồi là do Giáp quản lý gọi đến nhắc nhở anh, họ là bạn học với nhau cho nên đôi khi cũng không cần xưng hô như chủ với tớ.
Kết thúc cuộc gọi, anh bắt đầu gọi cho hầm rượu cao cấp đặt vài chai rượu mạnh để mang vào nhà hàng đãi khách quý.
Anh vuốt nhẹ vài sợi tóc con rơi trên mặt Yến Anh đang nằm ngủ ngon lành trên giường rồi mỉm cười hiểm ác.
" Một khi đã động đến người của Thiên Phong này, kẻ này đừng hòng sống yên".
Do quá mệt mỏi vì đống công việc nên cô đã ngủ từ rất sớm, đôi khi lại rên " ư ử" như con cún con mơ thấy ác mộng nữa, thi thoảng anh cũng xót xa khi nhìn thấy vết sẹo trên tay cô, hận bản thân không thể bảo vệ em thật tốt.
***
"Về thôi".
" Bây giờ mới có 16 giờ mà, em vẫn chưa làm xong công việc, anh cứ về trước đi".
Hai người nhắn tin qua lại với nhau, đột nhiên anh không nhắn tin nữa mà bước thẳng xuống phòng thư kí từ lúc nào không ai biết.
Anh mở cửa nói vọng vào trong.
- Thư kí Sử, anh làm hết việc còn lại của Yến Anh đi.
Cậu ấy cần phải đi với tôi giải quyết công việc.
- Hả?
Chưa kịp để anh ta kịp trả lời nữa thì Thiên Phong đã kéo tay cô đi ra ngoài.
- Sao vậy?
- Tối nay là chúng ta không ăn ở nhà mà ra ngoài ăn.
- Vậy thì có cần phải chuẩn bị sớm đến vậy không?
- Tối nay sẽ có rất nhiều người, anh muốn vợ anh phải đẹp hơn họ.
Vừa nói anh vừa chồm người qua thắt dây an toàn cho cô rồi đạp ga chạy xe đi nhanh chóng.
Trước khi về Phong Nguyệt, anh dẫn cô đến một cửa hàng thời trang toàn là đồ hiệu.
Nơi đó lộng lẫy, lấp lánh như thể cô đang lạc vào thế giới thần tiên nhưng mà điều đầu tiên mà cô quan tâm chính là giá cả của nó, cô cứ đếm số 0 mà sốc hết lần này đến lần khác.
- Phong, em thấy nó không phù hợp với mình, hay là thôi đi.
- Em vào trong thử cho anh xem.
Anh đưa cô mấy bộ váy mà anh đã nhờ nhân viên lấy, đều là những bộ đắt nhất cửa hàng này.
Miệng nói không thích nhưng thật lòng cô thích chết đi được, đương nhiên anh hiểu cô muốn gì và cần gì, giữa họ chưa bao giờ tồn tại một khoảng cách nào cả, anh hiểu cô từng chi tiết một đến cô mà còn phải bất ngờ.
Cô thử nhiều bộ váy đến nỗi muốn chóng mặt ngất xỉu trong đống áo quần, cuối cùng anh cũng chấp nhận một bộ váy màu tím.
Đó là chiếc váy không dây, có nhiều lớp lưới, phần trước ngắn trên đầu gối, phần sau được tỉa dài vừa phải, phần eo thắt lại tạo cảm giác thon gọn.
Bộ váy đó là hàng thiết kế có một không hai, lại có giá khoảng 1000$ nên nó rất đặc biệt đối với nhà thiết kế, người đó đã dồn hết tâm huyết vào chiếc váy này.
Ngồi trên xe cô vui đến nỗi cứ ôm lấy bộ váy không rời, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ được chạm vào bộ váy đắt đến vậy.
***
Tắm rửa xong xuôi, bây giờ cô sẽ mặc bộ váy này vào người nhưng mà cái dây kéo ở phía sau cô không kéo tới, đúng lúc Thiên Phong mở cửa bước vào thì thấy vẻ mặt khổ sở cầu cứu của cô mà phì cười.
- Hậu đậu.
- Không giúp mà mắng người ta nữa.
Anh bước đến kéo lên giúp cô mới phát hiện nó bị mắc vào cái lưới nên thảo nào cô mãi mà không kéo lên được.
- Rồi đó.
Yến Anh xoay vài vòng cho anh xem rồi trang điểm nhè nhẹ cho tươi tắn hơn.
Chuẩn bị xong là 18 giờ 30 phút, còn khoảng nửa tiếng là đến giờ nhập tiệc, chỉ cần cô mang giày nữa là xong.
Cô vớ lấy đôi giày cao gót màu trắng mang vào thì anh lại đem đến một đôi giày thể thao màu trắng đặt trước mặt cô.
- Mang đôi này đi.
- Đôi này mới hợp mà.
Từ sáng đến tối, chuyện gì anh cũng bắt cô nghe lời, đến chuyện đôi giày cũng do anh quyết định nốt.
Rốt cuộc là ai mới là kẻ bướng đây?
- Đau chân.
Anh trả lời ngắn gọn làm cô cũng có chút buồn cười với tính khí bá đạo của anh, tất cả là vì sợ cô đau chân mà bắt buộc cô đổi giày.
- Nhìn nè, em dán băng keo lại rồi, sẽ không chảy máu nữa đâu.
Cô làm vậy anh cũng có chút an tâm mà thôi không bắt cô mang giày thể thao nữa.
***
- Chào Vưu tổng.
Cảm ơn vì đã mời chúng tôi.
- Chào.
Anh vừa chào thì cô cũng lịch sự mà cúi đầu chào lại.
Ở đây quả thực rất đông, trên dưới cả trăm người, toàn là dân máu mặt có tiếng làm cô bị hoa mắt chóng mắt khi cúi chào họ.
Cuối cùng thì những con người anh đặc biệt mời tới cũng đã xuất hiện.
Đó là Lý Ngọc Trân và Kỵ Nhu Bình, ngoài ra còn có những con người ngày đó đã mặc kệ sự sống chết của cô.
- Sao họ lại ở đây?
Yến Anh vừa khoác tay vừa giật nhẹ ống tay áo của Thiên Phong, sắc mặt cô có chút không tốt, hơi bị tối sầm lại.
- Yên tâm, một lát sẽ có trò vui để xem.
Thiên Phong vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô ý bảo cô cứ yên tâm, mọi chuyện để chồng em lo, em cứ việc ngồi chơi xơi nước.
Yến Anh ngước mặt nhìn chồng, cô thấy anh hôm nay có chút lạ lùng, ánh mắt sắt bén hừng hực lửa hận, miệng tuy cười nhưng nét lại lạnh tanh khiến cho cô hơi lạnh sống lưng.
Cô biết chắc anh sẽ ra tay rất tàn độc, nhưng biết sao giờ, cô thích anh như vậy đấy.
Thiên Phong và Yến Anh bắt đầu tách nhau ra, anh đến chào xã giao với những người khác, còn cô thì gắp những món mình thích rồi lại bàn ăn.
Đang ăn một cách từ tốn thì không biết từ đâu một bàn tay xuất hiện cầm đĩa thức ăn của cô hất đi làm thức ăn văng tung tóe khắp nơi.
Là Lý Ngọc Trân.
- Chẳng phải món nợ lần trước tôi đã trả rồi sao?
Yến Anh tức giận đứng lên nói lẽ phải với cô ta.
- Ai nói là đã trả hết, cô còn phải quỳ xuống chân tôi xin lỗi nữa kìa.
Hahaaha.
- Cô....
Lý Ngọc Trân cố ý thu hút đám đông để nhìn cảnh Yến Anh bị bẽ mặt, cô ta còn la lớn lên như thế này.
- Là ai đã cho cái con nghèo kiết xác này vào đây hả? Có biết đây là đâu không mà dám vào hả con tiện nhân?
- Là tôi.
Thiên Phong từ xa sải bước nhanh chóng về phía vợ mình, lần này anh sẽ không khoanh tay