“ Vô Kỵ ”.
Bạc Nhược nghiến răng gọi tên anh.
Lòng cô hiện tại nóng như lửa đốt, lo lắng bồn chồn không yên, thế nhưng đối lập hoàn toàn với cô người đàn ông này lại cực kỳ điềm tĩnh, thoải mái mà trêu đùa.
“ Tôi nói không đúng sao ? ”.
Vô Kỵ sao nhìn không thấu tâm trạng của cô, anh chỉ khẽ mỉm cười, ngược lại không có bất cứ hành động nào khác.
Hai người cứ lặng lẽ quan sát động thái của đoàn đội Giác Mạc Thiên hồi lâu.
Bạc Nhược đã cẩn thận tính kỹ càng, chính xác mà nói sát thủ được phái tới đạt tới con số năm mươi người.
Bọn họ được Giác Mạc Thiên chia thành mười đội, mỗi đội năm người lần lượt lục soát khu rừng, ai nấy đều dùng tốc độ nhanh như vũ bão để làm việc.
Trong số những sát thủ tới đây đa số đều là gương mặt lạ lẫm, một số ít những người Bạc Nhược có thể nhận ra vì thế cô không thể lường trước được thân thủ của bọn họ.
“ Nhược Nhược, em còn muốn xem nữa không ? ”.
Vô Kỵ thấy cô nhìn chăm chú nhịn không được mà bật cười.
Đáng lẽ, người phải lo lắng là anh bởi vì chính anh mới là người bị người khác truy cùng đuổi tận, hơn nữa bên cạnh còn có ‘gián điệp’.
Thế nhưng khi nhìn thấy Bạc Nhược ở bên cạnh đứng ngồi không yên, tâm trạng khó chịu trong lòng đã được xoa dịu.
Cô là người phụ nữ ngoài lạnh trong nóng.
Anh biết rất rõ.
“ Vô Kỵ, anh đang coi mọi thứ là trò đùa sao ? Đang coi việc chúng ta lén lút trốn ở đây chỉ là để xem kịch ? ”.
Sự bình tĩnh của anh khiến Bạc Nhược phát run lên.
Vì sao Vô Kỵ lại không chịu ý thức tình huống hiện tại đang đẩy anh cận kề nguy hiểm, không nói đến đám sát thủ đang truy lùng anh bên ngoài kia, chỉ cần nói đến cô, cô bất cứ lúc nào cũng có thể để lộ tin tức, đưa mạng anh đến tay của Giác Mạc Thiên.
“ Không phải vậy sao ? Em không thấy Giác Mạc Thiên thật rảnh rỗi ư ? Hắn đang sợ chúng ta nhàm chán, tuỳ tiện diễn vài vở kịch, mà tôi đương nhiên cũng là tuỳ tiện ủng hộ ”.
Anh bỗng nhiên híp mắt, đôi mắt màu hồ phách nheo hẹp lại.
Dường như đang dùng câu nói kia để phán đoán tâm tư trong lòng của Bạc Nhược.
Có những lúc anh nghĩ bản thân đã hiểu cô một cách tường tận, nhưng có những lúc anh lại không dám chắc bước tiếp theo cô sẽ làm gì.
Ví dụ như là lúc này.
“ Vậy anh có từng nghĩ tôi cũng đang diễn kịch hay không ? Là phối hợp với Giác Mạc Thiên, cùng anh ấy diễn một vở kịch để rồi trên đường cùng anh tới đây đã cố ý để lộ tin tức.
Chắc chắn anh cũng biết mỗi một tổ chức sẽ có cách để lại giấu vết khác nhau mà người ngoài nhìn không ra ”.
Bạc Nhược bất chợt cảm thấy không tự nhiên bởi cái nhìn chăm chú của anh.
Cơ thể đến bây giờ vẫn còn đau nhức từng cơn.
Cô cụp mắt xuống, nén cơn đau vào sâu trong lòng cố gắng dùng giọng nói cứng rắn nhất để nói chuyện với anh.
Cô biết hiện tại cô đang lo lắng, là lo lắng cho an nguy của Vô Kỵ.
Chính bản thân Bạc Nhược cũng cảm thấy nực cười.
Ngay tại bữa tiệc sinh nhật của anh, cô đã đứng trước mặt Giác Mạc Thiên, một lời nói rõ nguyện đem bản thân mình biến thành dụng cụ sắc nhọn nhất để lấy đi mạng sống của anh.
Nhưng giờ đây, trong tình huống cô nên hành động, cô lại sợ hãi, sợ anh sẽ gặp nguy hiểm.
Bạc Nhược cảm thấy dường như chính mình đã phát điên.
“ Nếu như em đã để lộ hành tung của tôi, dựa vào tính cách của Giác Mạc Thiên, em nghĩ hắn vẫn còn chia sát thủ thành từng đội, lãng phí thời gian trong khu rừng này để tìm tôi ? ”.
Vô Kỵ trở nên nghiêm túc, dùng lời nói khiến Bạc Nhược nhìn rõ chính mình.
Anh muốn cô hiểu, ở lớp vỏ bọc bên ngoài cô đã đồng ý với Giác Mạc Thiên dùng mạng sống của anh để đổi lấy cơ hội đường đường chính chính quay trở về tổ chức Hắc Môn, nhưng lớp vỏ thật bên trong cô lại thật lòng quan tâm anh, một khắc cũng là không muốn anh bị chịu bất kỳ tổn thương nào khác.
Con người bên trong và bên ngoài của Bạc Nhược luôn mâu thuẫn như vậy, kể từ ngày Hắc Môn biến mất vào năm năm về trước đã bắt đầu trở nên mâu thuẫn.
Vì vậy hiện tại, Vô Kỵ muốn giúp cô hiểu rõ.
Dù cô có nhắc nhở bản thân mình phải hận anh, phải giết anh thì trái tim cô vẫn tình nguyện mà giao cho anh.
Bạc Nhược đối với lời nói này dĩ nhiên là nghe hiểu.
Chẳng mấy chốc gương mặt cô đã trắng bệch không còn hột máu.
Cô thừa nhận, mỗi lần bị anh thẳng thừng lột trần lớp vỏ bọc bên ngoài cô đều không có cách nào ẩn mình thêm nữa.
“ Nếu lần này tôi cùng anh bình an rời khỏi đây, anh có động đến anh ấy không ? ”.
Giọng nói Bạc Nhược vô cớ run rẩy.
Cô biết cô không cần đem ‘anh ấy’ nói rõ ràng Vô Kỵ cũng sẽ hiểu.
“ Hắn ta là ân nhân của em, chỉ cần không làm ra chuyện gì quá đáng tôi sẽ không động thủ ”.
Một khối u ám mờ nhạt kéo vào đáy mắt Vô Kỵ, anh xoay đầu ra bên khác, dường như là đang muốn trốn tránh Bạc Nhược, không muốn để cô phát hiện ra bất cứ tâm trạng khác thường.
“ Được, chúng ta trở về ”.
Bạc Nhược vừa dứt lời, cô đã cảm nhận được cả cơ thể bị Vô Kỵ nhấc bổng lên.
Anh bế cô ở trong lòng, cả người thẳng tắp.
Không vội vàng cũng chẳng quá chậm, tốc độ vừa phải tiến về phía trước, chẳng mấy chốc trước mặt Bạc Nhược đã xuất hiện một chiếc máy bay tư nhân mà ở bên trong Diễn Phong đã ngồi sẵn ở đó.
“ Thả cô ấy xuống ! ”.
Chỉ còn một bước chân ngắn ngủi nữa Vô Kỵ sẽ đem cô đặt lên máy bay tư nhân, nhưng hành động lại bị lời nói của Giác Mạc Thiên chặn lại.
Hắn đứng ở khoảng cách phía xa, trên tay cầm sẵn một khẩu súng lục, đạn đã được nạp đầy, nòng súng cũng đã lên.
Phía sau lưng hắn chính là F, cô ta cũng đã trong tư thế sẵn sàng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cô và Vô Kỵ, Diễn Phong đã bị người của bọn họ bao vây.
Vô Kỵ nhếch mép cười, Bạc Nhược ở trong lòng anh, khoảng cách gần như gan tấc nên có thể dễ dàng nhận ra nụ cười này có mấy phần ác ý, mấy phần thiện ý.
Cõi lòng cô lạnh buốt.
Nụ cười của Vô Kỵ có mười phần ác ý tròn chĩnh.
Anh buông cô xuống, để cô đứng sóng vai với mình.
“ Giác thiếu đến rồi ”.
Lời nói này coi như là lời chào hỏi, cũng coi như là tiếng còi bắt đầu trận đấu.
“ A Nhược, qua đây ”.
Giác Mạc Thiên không vội nhìn Vô Kỵ,