“ Vô Kỵ, em không thể nhận món quà này ! ”.
Gương mặt Bạc Nhược lúc trắng lại lúc đỏ, thái độ thay đổi rất rõ ràng hoàn toàn không hề bị cô che giấu.
Có ai đời quà tặng kỷ niệm một ngày ở bên cạnh nhau lại là tinh trùng hay không ?
Cô đẩy cái lọ thuỷ tinh màu trắng đục lên mặt bàn, không dám ngẩng đầu nhìn Vô Kỵ.
Nhưng cô biết người đàn ông kia đang nhìn cô chăm chú, anh đã buông đũa xuống, cơm trong miệng cũng đã nhai xong, lúc này chỉ ngước lên nhìn một mình Bạc Nhược.
Lời nói kia của cô giống như một làn khói đen kéo vào trong đôi đồng tử của anh khiến nó trở nên u ám.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
...
Thời gian tựa hồ như ngừng lại, không khí giữa hai người mơ hồ được phủ lên một lớp bức bách dày đặc.
Bạc Nhược cảm thấy bản thân sắp thở không nổi nữa, ánh nhìn của anh giống như một con dao sắc lẹm đang cứa vào người cô.
Một hồi thật lâu, anh bỗng lên tiếng, giọng nói hờ hững mà lạnh nhạt.
“ Em không thích ? ”.
Một cái nhíu mày thật chặt thoáng xuất hiện trên gương mặt của Vô Kỵ.
Anh đứng dậy đi về phía cô, từ đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh Bạc Nhược.
Bốn phía xung quanh cô chẳng mấy chốc đã bị hơi thở quen thuộc của anh vây lấy.
“ Anh không thể tặng những thứ bình thường như bao cặp đôi khác sao ? ”.
Ví dụ như hoa, túi xách, hay trang sức chứ không phải là món đồ khiến người ta vừa cầm đã mặt đỏ tía tai.
Dĩ nhiên lời phía sau Bạc Nhược không có nói ra.
Bàn tay cô bất chợt bị anh nắm lấy, mười đầu ngón tay của Bạc Nhược run rẩy như bị giật điện.
Cô vô thức rút lại liền cảm nhận được sự cứng đờ từ cơ thể của người đàn ông kia.
“ Nhược Nhược, thứ anh tặng em trước nay đều là độc nhất vô nhị, bất cứ người nào sống trên thế giới này đều không thể sở hữu nó ”.
Vô Kỵ không buông tay cô ra ngược lại chậm rãi điều chỉnh bàn tay của chính mình, đem mười đầu ngón tay của cô gói gọn trong lòng bàn tay rộng lớn của bản thân.
Thời điểm hiện tại thời tiết không được tính là quá nóng cũng chẳng được tính là quá lạnh nhưng tay Bạc Nhược lại giống như bị nhúng trong khối băng quá lâu, lạnh đến rợn người.
Vì vậy anh nắm tay cô chỉ đơn thuần muốn sưởi ấm đôi bàn tay ấy.
“ Em biết ”.
Kể từ khi anh coi cái cây trong khu rừng kia là vật định tình, rồi tới bộ trang sức trị giá một trăm tỷ kia, cô biết đây đều là những vật mà chỉ có bản thân cô mới có thể sở hữu.
Nhưng thứ Bạc Nhược mong muốn chỉ đơn giản là một tình yêu bình thường giống như bao người khác.
Cô chỉ cần bản thân đặc biệt trong mắt anh, chỉ cần bản thân là điểm nhìn duy nhất trong đôi mắt hổ phách trầm lặng.
“ Anh không muốn em giống như những người phụ nữ khác.
Nhược Nhược, em là người phụ nữ của anh, vậy nên thứ anh tặng em phải là độc nhất vô nhị.
Cũng giống như thứ này, nó là một phần trên cơ thể anh, anh đang dần dần cho em biết, anh đã đem một phần cơ thể giao cho em quản lý.
Tương lai sau này sẽ không phải chỉ là một phần nhỏ này, chỉ cần em chịu tiếp nhận, anh có thể sẵn sàng đưa hết ”.
Chính vì cô là người phụ nữ duy nhất trong đời anh nên anh không cho phép bản thân đối với cô giống như bao người đàn ông tầm thường đối với người yêu, vợ của mình.
Anh muốn cùng cô tạo ra thế giới riêng của hai người, một thế giới chỉ tồn tại những vật thể riêng giữa anh và cô.
Nói qua nói lại rất nhiều lọ thuỷ tinh nhỏ kia Bạc Nhược chung quy vẫn không thể từ chối.
Vô Kỵ sau khi ăn xong chỗ cơm hộp mà cô mang đến đã cưỡng chế đem quà tặng của mình nhét vào túi xách riêng của Bạc Nhược.
Bạc Nhược nhìn vật kia ở sát bên cạnh, gương mặt vẫn không sao có thể bớt đỏ.
“ Chiều nay anh có một buổi phỏng vấn ”.
Vô Kỵ đưa tay nới lỏng cà vạt, cơ thể to lớn mệt mỏi đổ ra phía sau thành ghế sofa, tiếp đó kéo Bạc Nhược vào trong lòng.
Gương mặt cô áp sát vào lồng ngực của anh, tiếng nhịp tim ổn định mà vững vàng của anh vọng vào tai cô, chưa bao giờ lòng Bạc Nhược lại cảm thấy ấm áp như thế.
“ Em về nhà đợi anh ”.
Bạc Nhược thấp giọng, dường như cô đã có chút buồn ngủ.
“ Không cần, em cùng anh tiếp nhận phỏng vấn ”.
Dứt lời, đáy mắt Vô Kỵ loé lên một tia sáng âm u, nhưng tia sáng này xuất hiện rất nhanh và biến mất cũng rất nhanh, Bạc Nhược hoàn toàn không có cơ hội nắm bắt.
Đại não Vô Kỵ lướt qua một bóng hình, sau đó hai tay vô thức siết lại, khoé môi treo lên một nụ cười vừa ý.
“ Em cũng phải đi sao ? ”.
Bạc Nhược hồ nghi, cô lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh.
Không phải cô chưa từng cùng anh công khai xuất hiện, nhưng những nơi cô cùng anh tới không có phóng viên, cùng lắm chỉ những người trong giới trong lòng tự rõ về thân phận của cô.
Nếu như mấy lần trước là công khai trong bóng tối thì lần này chính là công khai ngoài ánh sáng.
“ Phải.
Đừng sợ, có anh ở đó cùng em.
Phóng viên cũng sẽ không làm khó em đâu ”.
Vô Kỵ biết rõ trong lòng cô lo lắng thứ gì không khỏi thở dài một tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng ôm thật chặt.
Giờ nghỉ trưa nhanh chóng qua đi, lúc này Diễn Phong đã trở về tập đoàn, trên tay anh ta là một xấp tài liệu cần Vô Kỵ phê duyệt nhưng nhìn thấy ông chủ của mình trong lòng ôm nữ nhân, rất biết điều liền tự giác đặt tài liệu trên bàn rồi rời đi ngay.
Vô Kỵ cũng đã nhìn thấy Diễn Phong, nhưng Bạc Nhược nằm trong lòng anh đã ngủ say nên anh cũng không dám động đậy nhiều, công việc cũng vì cô mà vứt bỏ.
Đến tầm giữa chiều Bạc Nhược đã tỉnh lại.
Vô Kỵ lập tức sắp xếp cô đi chuẩn bị sau đó đến thẳng nơi phỏng vấn.
\[ ...!\]
Nơi phỏng