\#38
Ngay lúc này Vô Kỵ lại bật cười.
Tầm mắt của anh đặt trên người Bạc Nhược, đem mũi nhọn chĩa lên người cô khiến ánh nhìn của hai người đàn ông đều đổ dồn lên cơ thể nhỏ bé kia, áp lực lớn đè lên người Bạc Nhược, trong chốc lát cô cảm thấy hô hấp có phần khó khăn.
“ Em sẽ đi theo ai ? ”.
“ Vậy anh nghĩ thử xem lựa chọn của tôi sẽ là gì ? ”.
Bạc Nhược đem cuộn chặt tay lại, điều chỉnh thân thể để khống chế lại cảm xúc.
Nếu như lần này ông trời đã sắp xếp cho cô và Vô Kỵ gặp mặt thì nhất định cuộc gặp gỡ này sẽ không thể tránh khỏi.
Thà rằng nhân cơ hội này một lời nói thẳng đem quan hệ giữa hai người triệt để chấm dứt, một là tốt cho chính bản thân cô, hai là tốt cho tương lai và cuộc sống của con gái cô.
Con người đều sẽ phải trưởng thành.
Nếu đoạn tình cảm này định sẵn không có được thì nên tìm cách sớm buông bỏ.
Hơn nữa hiện tại Bạc Nhược đã có người mình cần bảo vệ, muốn bảo vệ được một người phải làm cho bản thân trở nên thật mạnh mẽ.
“ Tôi nghĩ em sẽ đi theo tôi bởi vì em vĩnh viễn không thể quên được tôi ”.
Vẫn là nụ cười ấy, chỉ có điều giọng nói lần này đã trở nên kiên định.
Bạc Nhược tiến lên một bước, đưa tay chạm lên vết thương trên lồng ngực của anh, ấn mạnh một cái.
Vô Kỵ dù đau cũng không hề lên tiếng, hai đầu lông mày theo bản năng nhíu thật chặt.
Cô khẽ cười.
“ Dựa vào anh, không xứng ”.
Dứt lời cô liền được Helen đưa đi.
Lần này người của Vô Kỵ không hề ngăn cản nữa.
Cũng chính vì thế Bạc Nhược bỗng trở nên lo sợ, anh chưa từng dễ dàng buông tha cho bọn họ, không biết sắp tới sẽ dùng cách gì để trừng phạt Helen.
\[ ...!\]
Helen sắp xếp máy bay riêng cho hai mẹ con.
Lên đến máy bay, Helen chủ động tranh dỗ Tiểu Hoạ, còn dặn Bạc Nhược nghỉ ngơi một chút.
Hắn dỗ Tiểu Hoạ rất khéo, con bé rất nhanh đã không còn sợ hãi nữa, chơi một lúc liền đánh một giấc ngon lành ở trong lòng hắn.
Bạc Nhược thì không sao chợp mắt nổi.
Họ còn chưa đặt chân đến đất nước K một giây nào thì giây ấy nhất định vẫn có khả năng gặp nguy hiểm.
Bạc Nhược biết rất rõ chỉ cần có kẻ dám chống đối Vô Kỵ, sẽ có kẻ chết.
Người đàn ông ấy trước nay vẫn luôn bá đạo và ngang tàn.
Helen ngồi bên cạnh như nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
Hắn đưa tay đặt lên mu bàn tay của Bạc Nhược, nhẹ nhàng đan năm đầu ngón tay của mình vào năm đầu ngón tay của cô, trầm thấp nói.
“ Sẽ không sao hết.
Không phải chúng ta đã trên đường trở về đất nước K rồi sao ? ”.
“ Helen, em rất sợ, rất sợ sẽ phải mất đi Tiểu Hoạ ”.
Kể từ khi gặp lại Vô Kỵ, Bạc Nhược chưa bao giờ có cảm giác an tâm.
Cơ thể cô đã bắt đầu run rẩy.
Chỉ cần khi nhắc đến chuyện của Tiểu Hoạ