Gương mặt của Bạc Nhược vì lời nói của kẻ nào đó mặt đỏ ửng cả lên.
Cô cảm nhận được rất rõ bàn tay phủ lên vật to lớn ấy đang nóng rực, tựa hồ có thể thiêu đốt cả xương tuỷ.
“ Vô Kỵ, anh buông ra ! ”.
Bạc Nhược quát lên một tiếng.
Cô hơi dùng sức muốn thoát khỏi sự khống chế của anh nhưng Vô Kỵ dường như cảm thấy trêu đùa cô chưa đủ, càng giữ lại càng chặt.
“ Không phải em rất thích bắn súng sao ? ”.
Vô Kỵ nhếch mép cười, nụ cười treo trên khoé môi như có như không.
Ánh mắt anh theo phản xạ sinh lý mà tối dần đi, con ngươi nheo hẹp lại.
Bạc Nhược dĩ nhiên có thể cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang vây xung quanh lấy cô.
“ Không thích nữa ! ”.
Bạc Nhược gằn ra ba chữ, đại não không ngừng xoay chuyển mà tính kế.
Người đàn ông này so với năm năm trước da mặt đúng là dày lên không ít.
“ Ô, không thích nữa sao ? ”.
Vô Kỵ làm như không tin lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Bàn tay anh đặt trên eo cô đã bắt đầu không yên phận di chuyển trên phía trên, không ngừng mơn trớn trên da thịt của Bạc Nhược.
Chỉ trong chốc lát, cơ thể cô như muốn bùng cháy.
“ Không thích ! ”.
Bạc Nhược cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, phải lý trí.
Hai chữ kia thoát ra lạnh nhạt không một độ ấm.
Lúc cô đang loay hoay tìm cách thoát khỏi Vô Kỵ, anh đột nhiên buông tay cô ra nhưng vẫn giữ chặt lấy cơ thể cô.
Đôi môi bạc mọng ghé sát vào vành tai cô, khoảng cách của hai người lúc này gần trong gan tấc, hơi thở đan cài lẫn nhau khiến hố hấp của Bạc Nhược loạn nhịp.
“ Năm năm trước, không phải em đã từng chơi qua ‘khẩu súng’ này ? ”.
Dứt lời, Vô Kỵ liền đem gương mặt mình cách xa gương mặt cô một chút, khoảng cách vẫn được coi như gần trong gan tấc.
Từng đường nét góc cạnh của gương mặt điển trai kia cứ thế rơi vào tầm mắt của Bạc Nhược.
Cô không thể phủ nhận người đàn ông này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô của năm năm trước không có cách nào thoát ra.
Sống mũi anh vừa cao lại vừa thẳng, đôi mắt màu hổ phách sâu lắng tựa đáy biển, đôi môi bạc mỏng vô tình.
Bạc Nhược bị vẻ đẹp kia thu hút, một hồi sâu mới lên tiếng.
“ Đủ rồi ! Đừng nhắc lại chuyện của năm năm về trước, bởi vì lời được thoát ra khỏi miệng anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm ”.
Bạc Nhược gom tất cả sức lực mình cố đẩy mạnh anh ra, lần này Vô Kỵ cũng không muốn miễn cưỡng cô thêm nên rất nhanh đã nới lỏng tay, thuận thế cho Bạc Nhược thoát khỏi phạm vi của mình.
Vô Kỵ đối với lời nói kia chung quy vẫn không có nửa điểm tức giận.
Anh không rõ tại sao sự kiên nhẫn của anh đối với cô lại lớn như thế, nếu như là người khác đứng trước mặt anh nói những lời này anh nhất định khiến người đó chết không toàn thây.
Nhưng Bạc Nhược thì khác, từng câu từng chữ, từng hành động của cô đều khiến anh muốn bảo vệ, muốn che chắn.
“ Nhược Nhược, em hiện tại là người phụ nữ của tôi.
Năm chữ ‘người phụ nữ của tôi’ bao gồm những công việc gì em biết chứ ? ”.
Vô Kỵ hơi cúi người, nhặt khẩu súng ban nãy đã bị chính anh vứt xuống đất cầm chắc trong tay.
‘Đoàng’ một tiếng, bảng bắn phía xa đã thủng lớn một lỗ ở giữa.
“ Nếu tôi không thoả mãn anh việc giường chiếu anh có phải sẽ lại lấy Giác Mạc Thiên uy hiếp tôi không ? ”.
Trái tim Bạc Nhược run lên.
Lòng bàn tay cơ hồ vì sợ hãi mà chảy đầy mồ