“ Cút ! ”.
Lần này Bạc Nhược không kiềm chế nữa.
Cô rít lên, đưa tay đánh mạnh lên gương mặt của Vô Kỵ, gò má của anh đỏ rực, khoé môi còn chảy cả máu.
Rõ ràng lực của cái tát này là không nhẹ, nhưng người đàn ông này vẫn không có ý định buông tha cô.
“ Mấy năm nay, em có lẽ sống tốt lắm, sức cũng lớn hơn rồi ”.
Cô có vẻ sống rất tốt, nhưng anh thì không.
Mỗi giây mỗi khắc vắng cô đều tựa như sống trong địa ngục.
Cái ngày cô dứt khoát bỏ đi cảnh tượng ấy trong suốt ba năm nay không ngừng dày vò thể xác lẫn tâm hồn anh.
Cho đến ngày anh gặp lại cô, bản thân tựa như đã được sống lại.
“ Vô Kỵ, anh cút cho tôi ! ”.
Bạc Nhược không muốn ở cùng anh, năm lần bảy lượt dùng hành động cùng lời nói để phản kháng.
Nhưng người đàn ông này tuyệt nhiên không hề có phản ứng.
Cơ thể to lớn của anh trước sau vẫn áp sát lấy cơ thể nhỏ bé của Bạc Nhược.
Mùi hương đặc trưng từ cơ thể ấy đan cài khắp mọi nơi trên người cô.
“ Nhược Nhược, trở về bên cạnh tôi đi ”.
Vô Kỵ bỗng buông cô ra, nhưng vẫn không cho phép cô chạy khỏi đây.
“ Đừng hòng ”.
“ Tôi cho em thời gian hai tuần để em thu xếp tất cả những thứ ở đây.
Hai tuần sau nếu em không tự giác trở về đứa bé kia nhất định sẽ chết ”.
Vô Kỵ hơi cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt anh rất sâu, lại nghiêm túc vô cùng, từng câu từng chữ mà anh nói ra tuyệt đối không phải là nói đùa, thậm chí đây còn là lời cảnh cáo.
Trong chốc lát, cơ thể Bạc Nhược vì sợ mà phát run.
“ Anh dám động vào Tiểu Hoạ, tôi dám động vào anh.
Vô Kỵ, anh nên nhớ điều này Tiểu Hoạ là người mà anh vĩnh viễn không được động vào, một khi đã động, ắt sẽ hối hận cả đời ”.
Trong lòng Bạc Nhược ngập tràn căng thẳng.
Mười đầu ngón tay đã run đến mức không thể kiềm chế.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn lấy ra dáng vẻ tự tin, bình tĩnh nhất để đối diện với anh.
“ Chỉ cần em trở về bên tôi, tôi hứa sẽ không động đến con bé.
Nhưng nếu em làm trái lời tôi, tôi sẽ giết con bé, là giết trước mặt em.
Nhược Nhược, tính cách của tôi thế nào, em rõ ràng là biết ”.
Bàn tay to lớn của anh chạm lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Anh phát hiện, cô đang run, đôi đồng tử trong suốt sợ đến mức không dám nhìn thẳng anh.
Anh đột nhiên thấy trống rỗng, không biết từ khi nào, cô sợ anh như thế ? Là người đàn ông kia khiến cô sợ anh ư ?
“ Thả tôi ra ”.
Bạc Nhược không hề muốn tiếp tục chủ đề này.
Cô tránh qua anh, bước đi.
Nhưng bàn tay chuẩn bị vặn tay nắm cửa, cổ tay bị Vô Kỵ giữ chặt lấy, lực rất lớn, Bạc Nhược chỉ cảm tưởng nó sẽ bị anh bóp nát đến nơi.
Cô không hề xoay người lại.
Giọng nói trầm thấp của anh vọng đến.
“ Em đã nhớ chưa ? ”.
“ ...!”.
Bạc Nhược không đáp.
Bàn tay của Vô Kỵ lại thêm siết chặt, khiến sắc mặt Bạc Nhược đau đến biến dạng.
Anh chậm rãi lặp lại một lần nữa.
“ Lời tôi nói, em đã nhớ chưa ? ”.
“ Nhớ rồi ”.
\[ ...!\]
Rời khỏi cửa hiệu kia, Bạc Nhược như kẻ vô hồn.
Hai người nói không nhiều nhưng cũng đủ để rút cạn sức lực của cô.
Bạc Nhược đi lang thang không mục đích trong khu trung tâm thương mại rộng lớn, nếu không phải Anna kịp thời xuất hiện, có lẽ cô cũng nhớ mình đến đây để làm gì.
“ Bạc Nhược, cậu đi đâu thế ? Sao mãi không liên lạc được ? ”.
Bạc Nhược cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.
Cô thu lại những dòng suy nghĩ lộn xộn kia, ngẩng đầu đối diện với Anna.
Trên gương mặt trái xoan ấy, cô nhìn thấy được sự lo lắng, lòng Bạc Nhược bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.
“ Không phải là đang đi tìm mục tiêu sao ? ”.
“ Thế sao lại không liên lạc được ? ”.
Bạc Nhược giả vờ đưa tay chạm lên tai, mỉm cười trả lời.
“ Thiết bị liên lạc rơi mất rồi ”.
Cô làm sao có thể nói với cô ấy rằng thiết bị liên lạc giữa hai người họ đã bị Vô Kỵ dẫm nát.
Hơn nữa, cô càng không muốn để một cô gái tốt bụng như Anna có bất cứ dính dáng gì đến anh.
Một người đàn ông tàn nhẫn, độc ác vốn không nên xuất hiện trong một thế giới đẹp đẽ.
“ Mục tiêu đã được tìm thấy rồi.
Mình nhét anh ta ở trong xe, mau đi thôi ”.
Hai người nhanh chóng đi xuống tầng hầm để xe.
Đúng như lời Anna nói, người đã được nhét lên trên xe.
Nhưng là trong trạng thái chết rồi.
Bạc Nhược vẫn đưa tay kéo cửa xe, mùi máu tanh nồng nặc tràn vào khoang mũi khiến cô buồn nôn, Anna đứng phía sau cô không chịu được, lập tức quay đi.
Mục tiêu của họ đã bị giết, giết bởi vì bị mất máu.
Nhưng vết dao trên cơ thể không phải là những nơi nguy hiểm, nhưng lại rất nhiều, nếu không kịp thời cầm máu chắc chắn sẽ chết.
Hơn nữa miệng của kẻ đó còn được bịt kín.
Dường như hung thủ muốn hắn ta phải chịu sự hành hạ, trừng phạt.
Máu chảy lênh láng khắp xe đến Bạc Nhược cũng không dám lại gần.
Cô nhìn thấy một mảnh giấy màu trắng được để lên nơi sạch sẽ nhất.
Bạc Nhược mím môi, vươn người vào bên trong với lấy.
Trên tờ giấy ấy, chỉ ghi đúng hai chữ: Đợi em.
Sắc mặt của Bạc Nhược thoáng chốc trắng bệch.
Cô lại nhớ tới lời Vô Kỵ nói, anh nói, em muốn giết ai cứ nói cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp em.
Từng nét chữ in trên tờ giấy quen thuộc đến không thể nhầm lẫn.
Là Vô Kỵ, kẻ giết người chắc chắn là anh.
Hơn nữa cô còn chắc chắn rằng, là chính anh động thủ chứ không phải Diễn Phong, bởi vì tờ giấy mà cũng bởi vì thủ đoạn quá tàn nhẫn.
“ Rốt cuộc là kẻ nào ? Không phải khi nhét vào trong xe vẫn còn sống sót hay sao ? ”.
Anna kiềm