“ Nếu không giết được vậy thì để tôi đi ”.
Giọng Bạc Nhược rất nhẹ, rất hờ hững khiến cho trong tiềm thức Vô Kỵ luôn cảm thấy cô bài xích anh, không muốn lại gần anh.
Từ trước đến nay, cô chưa từng như vậy.
“ Nếu không muốn cô ấy giống như Duẫn Giản Giao, tôi khuyên anh nên buông tay ”.
Giọng nói trầm thấp đầy nam tính truyền đến.
Vô Kỵ theo phản xạ buông Bạc Nhược ra, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn người vừa mới lên tiếng.
Là Giác Mạc Thiên, hắn trở về rồi !
Chỉ khẽ nhìn lướt qua, Bạc Nhược đã sớm nhận ra.
Mấy năm nay, hắn không hề thay đổi.
Thời gian đối với hắn rất tốt, giúp hắn điểm thêm một chút chín chắn trên gương mặt điển trai ấy.
Hắn rất nhanh đã đứng đối diện Bạc Nhược, tầm mắt rơi vào bàn tay nhỏ bé của cô đang bị Vô Kỵ nắm chặt lấy.
“ Thế nào ? Anh còn muốn ép chết cô ấy giống như ép chết Duẫn Giản Giao sao ? ”.
Một lời nói ra lọt vào tai của hai người lại là hai biểu cảm khác nhau.
Sắc mặt Vô Kỵ cứng đờ, còn sắc mặt của Bạc Nhược thoáng chốc đã trở nên trắng bệch.
Vô Kỵ dường như đã tăng thêm lực, siết chặt bàn tay cô như thể muốn bóp nát nó.
Duẫn Giản Giao ? Cái tên này Bạc Nhược dường như đã từng nghe ai nhắc tới.
Cô âm thầm quan sát sắc mặt của Vô Kỵ, trong chốc lát như đã thấu hiểu tất cả.
Duẫn Giản Giao, tên của nữ nhân này thật sự rất hay.
Cô ấy rốt cuộc phải đối với anh quan trọng thế nào mới khiến anh không thể khống chế được biểu tình ?
“ Giác Mạc Thiên, anh là về đây tìm chết ? ”.
Cuối cùng Vô Kỵ cũng lên tiếng nói.
Thanh âm so với trước kia đối diện với Phổ Trắc cũng không lạnh bằng khi đối diện với Giác Mạc Thiên.
Đối với cơn thịnh nộ của anh, người kia chỉ mỉm cười.
“ Anh có tư cách giết tôi sao ? ”.
Trong mắt người khác hắn có thể đáng chết.
Nhưng tuyệt nhiên Vô Kỵ không có đủ tư cách ấy.
Duẫn Giản Giao vì sao mà chết, anh là người rõ ràng nhất.
“ Chỉ cần là người tôi muốn giết thì sao lại không giết được ? Giác Mạc Thiên, anh đừng cậy ...!”.
Vô Kỵ nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Dường như bản thân anh có chút chột dạ liền quay đầu nhìn Bạc Nhược, cô cũng đã nhìn anh, đôi đồng tử trong vắt đang che giấu một lớp cảm xúc không rõ ràng.
“ Cậy gì ? ”.
Giác Mạc Thiên nhanh chóng bắt được sự nhạy bén, hỏi vặn lại, lần này Vô Kỵ im bặt, không nói một chút.
“ Hai người muốn cãi nhau thì tiếp tục cãi.
Tôi mệt rồi, muốn về ”.
Bạc Nhược bước tránh qua hai người đàn ông để rời đi.
Vô Kỵ vốn dĩ muốn giữ cô lại nhưng Giác Mạc Thiên đã nhanh chóng ngăn lại.
Như thế cũng tốt.
Bạc Nhược một chút cũng không ở lại nơi này thêm một lần nước.
Rất lâu cô không có gặp Giác Mạc Thiên, kỳ thực cũng muốn cùng hắn hàn huyên mấy câu nhưng hiện tại không hề có tâm trạng, lại thêm Vô Kỵ ở bên cạnh.
Hai người đàn ông khí thế kẻ tám lạng người nửa cân, mạnh mẽ như muốn bức Bạc Nhược phát điên.
Cô rời khỏi căn phòng ấy,