Bạc Nhược nằm ở trên giường bệnh rộng lớn, rất thoải mái.
Bác sĩ nói trong người cô vẫn còn thuốc mê nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Helen chỉ lẳng lặng ở bên cạnh xử lý công việc, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn Bạc Nhược.
Thời gian thoáng cái đã là xế chiều.
Ánh nắng nhạt dần đi, bầu trời trong xanh rực rỡ đã hoá ảm đạm.
Helen gập tài liệu đang cầm trong tay, để gọn lên bàn uống nước rồi đứng dậy, di chuyển đến bên cạnh cửa sổ sát sàn.
Vì đây là bệnh viện, phòng của Bạc Nhược lại nằm trong khu chăm sóc đặc biệt \- VIP nên lại càng yên tĩnh.
Phía bên dưới không một bóng người, thứ duy nhất động đậy chỉ là những hàng cây khi có ngọn gió lướt qua.
Đã gần năm tiếng kể từ khi kết thúc phẫu thuật Bạc Nhược vẫn chưa tỉnh dậy.
Năm tiếng này Helen hắn tuy cầm tài liệu trong tay nhưng lại chẳng thể lọt nửa chữ vào đầu, bởi nội tâm là một dãy những suy nghĩ hỗn tạp.
Hắn, lợi dụng cô để trừng phạt Vô Kỵ rốt cuộc đúng hay là sai ?
Hắn, không quên được cái chết của Duẫn Giản Giao là do cố chấp hay là do sự chi phối của một thứ khác ?
Hắn rõ ràng biết Bạc Nhược sẽ đứng chắn cho hắn, rõ ràng biết cô nhất định sẽ trúng viên đạn của Vô Kỵ.
Lòng hắn khi ấy đau đến mức không thở nổi, hắn dằn vặt rất lâu nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn kết cục như hiện tại.
Vô Kỵ không trân trọng Duẫn Giản Giao, ép cô ấy phải chết.
Anh tàn nhẫn, độc ác nhưng vẫn có được trái tim Bạc Nhược.
Vậy nên cách trả thù tốt nhất chính là khiến Bạc Nhược hận Vô Kỵ điên cuồng.
Chỉ là làm như vậy mọi thứ sẽ ổn sao ?
Hắn ngày càng cảm thấy Bạc Nhược đã bị cuốn sâu vào hận thù giữa hắn và Vô Kỵ.
Hắn từng nói với Giác Mạc Thiên, tội lỗi của cô chính là giống với Duẫn Giản Giao ...!Hắn cuối cùng vẫn lợi dụng cô vẫn không hề sai ư ?
“ Helen ...!”.
Âm thanh yếu ớt của Bạc Nhược kéo hắn thoát khỏi những suy nghĩ phức tạp trở lại thực tại.
Helen lập tức có phản ứng, vội đi đến chỗ của cô.
Hắn nắm lấy tay Bạc Nhược, giọng nói ôn hoà.
“ Em tỉnh rồi ? Vẫn ổn chứ ? ”.
Cũng may Vô Kỵ kịp thời điều chỉnh hướng ngắm, bằng không viên đạn không phải ghim vào bả vai mà là ghim vào mi tâm.
“ Vẫn nói chuyện được có tính là ổn không ? ”.
Bạc Nhược nói đùa, khoé miệng hơi cong lên.
“ Helen, hắn có làm khó anh không ? ”.
Bởi vì cô đỡ hộ Helen một viên đạn nên cô sợ Vô Kỵ sẽ không vui, sợ anh tức giận sẽ lại tổn thương đến người khác.
Sắc mặt Helen vốn đã dịu đi lại vì một chữ ‘hắn’ từ miệng Bạc Nhược mà trở nên sắc bén, nhưng hắn vẫn không hề đổi giọng khi nói chuyện với cô.
Từ trước đến nay, dù là khi hắn tức giận hay không tức giận vẫn luôn dùng thái độ hoà nhã nhất để đối diện với Bạc Nhược.
Ngoại trừ Duẫn Giản Giao ra, Bạc Nhược là người thứ hai có được sự ưu tiên này.
“ Bạc Nhược,