“ Bạc Nhược ”.
Helen giữ chặt lấy hai tay cô, hét lớn.
Hắn đánh mắt nhìn vị bác sĩ kia, người kia hiểu chuyện liền lui ra ngoài, cho họ không gian riêng.
Lúc này tầm mắt của Helen mới lại rơi xuống người Bạc Nhược.
“ Em bị điên rồi sao ? Nói cho hắn ta biết thân phận của Tiểu Hoạ ? Bạc Nhược, em bình tĩnh lại đi ”.
“ Bình tĩnh thế nào ? Tiểu Hoạ bây giờ cần phẫu thuật gấp.
Hơn nữa thân phận của con bé em có nói dối Vô Kỵ sao ? Hắn chính là ba ruột của nó ! ”.
Ba năm trước, đứa bé mà Bạc Nhược mang trong bụng không phải là con của Helen mà là con của Vô Kỵ.
Chỉ vì muốn Tiểu Hoạ có thể bình an sống qua ngày, cô và Helen đã làm một cuộc giao dịch.
Hắn giúp cô giấu thân phận của Tiểu Hoạ, cô làm việc cho hắn, một công việc thấm đầy máu tươi.
“ Em nghĩ hắn ta sẽ tin sao ? Bạc Nhược, anh nhất định sẽ tìm được tuỷ thích hợp cho Tiểu Họa, em đừng manh động ”.
Helen cố gắng đè nén giọng nói của mình cho thấp xuống.
Hắn không muốn phải nổi nóng với cô.
Nhưng quyết định này của Bạc Nhược gần như đã khiến hắn phát điên.
Nói cho Vô Kỵ thân phận của Tiểu Hoạ đồng nghĩa với việc Bạc Nhược sẽ rời xa hắn ngày càng sớm.
Hắn vừa nhận ra tình cảm của mình với cô, tuyệt nhiên không thể cho phép cô rời xa hắn.
“ Con của em đợi không nổi nữa rồi ”.
Bạc Nhược kích động đứng dậy rời khỏi xe lăn.
Bởi vì thân thể của cô vẫn còn suy nhược nên trước khi đến đây Helen nhất quyết ép cô ngồi lên nó.
“ Bạc Nhược, chuyện này em phải quyết định thật kỹ.
Nếu như Vô Kỵ cố chấp không tin tưởng, cái gì mà Tiểu Hoạ phải trả sẽ rất lớn ”.
“ Không ! Không ! Hắn nhất định phải tin tưởng ”.
Tiểu Hoạ là con của Vô Kỵ, điều này chính là sự thật, còn gì đáng phải hoài nghi ?
“ Bạc Nhược ”.
“ Helen, người ngoài có thể không hiểu nhưng anh làm sao không hiểu Tiểu Hoạ đối với em quan trọng đến mức nào ? Em đã từng trải qua nỗi đau như xé vào da thịt, Helen, xin anh đừng cản em nữa ...!”.
Chỉ cần có thể cứu được Tiểu Hoạ, dù phải hạ mình với ai Bạc Nhược cô đều có thể đồng ý.
\[ ...!\]
“ Nghe nói em muốn gặp tôi ? ”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Bạc Nhược liền điều chỉnh xe lăn xoay lại.
Cô đợi Vô Kỵ cả một buổi chiều, bây giờ anh mới đến.
Trời ngoài kia đã chuyển tối, có lẽ ngày mai phải là một ngày âm giống như tương lai của hai mẹ con cô, những vì sao sáng lấp lánh sớm đã bị mây đen che khuất.
“ Nếu anh đáng ứng một nguyện vọng của tôi, tôi liển trở về bên cạnh anh ”.
Không vòng vo, Bạc Nhược trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“ Em muốn tôi đáp ứng thứ gì ? ”.
“ Tôi muốn anh hiến tuỷ cứu sống con gái tôi ”.
“ Không thể nào.
Bạc Nhược, em đừng lấy lý do bởi vì em nên nhớ tôi có đủ cách để khiến em quay trở về bên cạnh tôi.
Em dựa vào đâu cầu xin tôi cứu con của em với người khác