“ Vô tổng, anh chắc chắn sẽ làm thế ư ? ”.
Người đàn ông kia nhìn Vô Kỵ chăm chú.
“ Chắc chắn ”.
Quá trình thay đổi ký ức của Bạc Nhược diễn ra trong vòng hai tiếng đồng hồ.
Người đàn ông này thôn miên cô, sau đó bắt đầu dẫn dắt Bạc Nhược theo ý của Vô Kỵ.
Kết thúc quá trình này, mọi thứ của cuộc đời Bạc Nhược sẽ hoàn thay thay đổi.
Hận thù của cô đối với Vô Kỵ hết thảy đều chuyển lên đầu của Helen, như vậy đối với anh mà nói là chuyện tốt, cô và hắn sẽ không còn cơ hội gần nhau nữa.
Người đàn ông kia ra hiệu cho Vô Kỵ rằng mọi thứ đã ổn thoả.
Anh gật đầu, nhận lấy con dao trong tay Diễn Phong, tự đâm vào người chính mình hai nhát dao, vết thương tuy không thể lấy được mạng nhưng cũng khiến Vô Kỵ phải nằm trên giường bệnh trong mọi thời gian rất dài.
Đây cũng chính là sự chuộc lỗi của anh đối với Tiểu Hoạ.
Hai nhát dao tương đương với hai viên đạn mà con bé đã chịu đựng.
Máu tươi nhỏ từng giọt xuống nền đất.
Vô Kỵ siết chặt hai tay nén chặt cơn đau.
Anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên kia.
Chỉ một cái búng tay đã khiến Bạc Nhược trở nên tỉnh táo.
Người kia lập tức biến mất.
Cô dần dần mở mắt, khung cảnh xung quanh gần như tối đen, chỉ có ánh đèn bên ngoài hắt vào phòng bệnh làm sáng một nửa gương mặt của Vô Kỵ.
Anh đứng trong tối.
“ A Kỵ ...!”.
Giọng nói yếu ớt của Bạc Nhược vang lên.
Vô Kỵ sững sờ, hồi lâu không có phản ứng.
Anh không biết đã bao lâu rồi mình mới nghe được cô gọi một tiếng ‘A Kỵ’.
Một tiếng ‘A Kỵ’ ôn hoà, ấm áp, ngập tràn yêu thương lọt vào tai Vô Kỵ khiến sắc mặt anh trầm xuống, đáng lẽ, anh nên vui mới đúng, vui vì cô đã trở về bên cạnh anh.
Chỉ là cái giá phải trả cho việc này quá lớn ...
“ A Kỵ ...!”.
Bạc Nhược không nghe thấy tiếng người đáp liền lặp lại một lần nữa.
“ Anh ở đây ”.
Vô Kỵ lên tiếng nhưng không hề bước đến bên cạnh cô.
Anh vẫn nấp trong bóng tối, dường như vẫn chưa đủ dũng cảm để đối diện với Bạc Nhược.
“ A Kỵ, vết thương của anh vẫn chưa được xử lý sao ? ”.
Bạc Nhược hơi dùng sức ngồi dậy, cô cẩn thận bước xuống giường, cố gắng dựa vào tiếng nói của anh để xác định vị trí của anh.
Trong không khí có thể ngửi thấy rõ mùi tanh của máu, Bạc Nhược làm sao lại không thể phát hiện.
“ Không có ”.
Vô Kỵ vừa dứt lời, mười đầu ngón tay của anh đã được nắm lấy.
Vết thương chảy rất nhiều máu, chính vì thế cơ thể của anh trở nên lạnh buốt.
“ A Kỵ, vết thương của anh ...!”.
Máu tí tách rơi xuống, gần như đã tạo thành một vũng máu dưới chân Vô Kỵ.
Bạc Nhược kéo anh ngồi lên giường bệch.
Bàn tay cô cũng không được tính là quá ấm áp, nhưng đặt lên gương mặt anh không hiểu sao Vô Kỵ làm cảm thấy một chút ấm áp như ánh nắng của