Hai tiếng đồng hồ cấp cứu, khó khăn lắm bác sĩ mới giữ được tính mạng cho Bạc Nhược.
“ Vô tổng, tình hình của Bạc tiểu thư chuyển biến xấu rất nhanh, buộc phải thay tim thôi ”.
Mấy năm lăn lộn trong giới y học đây là lần đầu tiên ông gặp trường hợp thế này.
Ban đầu chỉ là mắc triệu chứng suy tim nhẹ, nhưng chỉ trong vỏn vẹn mấy tiếng đống hồ ngắn ngủi, bệnh biến chứng nặng, trái tim gần như không còn hoạt động nữa.
Bạc Nhược hiện tại chỉ còn sót lại một chút ý thức.
Kỳ thực điều này một phần cũng phải do sự nỗ lực của bệnh nhân.
Khi ông cứu sống Bạc Nhược, dường như không cảm nhận được một chút khát khao muốn sống của cô.
“ Tôi sẽ lập tức cho người đi tìm trái tim phù hợp với cô ấy.
Bác sĩ, làm ơn đừng để cô ấy gặp nguy hiểm ”.
Vô Kỵ thở dài một tiếng.
“ Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức nhưng cũng phải dựa vào Bạc tiểu thư, nếu cô ấy muốn sống tình hình có thể chuyển biến tốt, nhưng nếu cô ấy ...!”.
Vô Kỵ im lặng không đáp lại.
Anh dĩ nhiên hiểu lời nói của bác sĩ, nếu muốn Bạc Nhược có thể khôi phục lại sức khoẻ không chỉ dựa vào mình bác sĩ mà còn dựa vào ý chí của cô.
Và anh cũng biết Bạc Nhược không còn lý do gì để sống.
Anh là người đã nhẫn tâm cắt đứt mọi khát vọng của cô, anh đem Tiểu Hoạ đi, đem tất cả những người cô coi trọng giết hết sạch.
Vô Kỵ hiện tại biết hối hận cũng đã muộn.
Nhưng chỉ cần có anh ở đây, anh nhất định sẽ để cô bình an sống tiếp.
Vì tình hình của Bạc Nhược không khả quan nên phòng bệnh của cô luôn phải có một bác sĩ túc trực.
Đối với y thuật của những bác sĩ ở đây, Vô Kỵ chỉ có thể tạm yên tâm.
\[ ...!\]
Vô Môn.
Kể từ khi Diễn Phong mất, tầng cao nhất của tập đoàn bỗng trở nên vắng vẻ bởi chỉ còn mỗi mình Vô Kỵ.
Công việc dồn hết trên vai anh, bao nhiêu văn kiện và hợp đồng cần anh xét duyệt nhưng Vô Kỵ lại chẳng hề có tâm trạng, càng không có thời gian.
Bởi Bạc Nhược của anh đã ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Vô Kỵ đã cho người đi tìm kiếm trái tim phù hợp với cô, anh biết công cuộc tìm kiếm này rất khó khăn, xác suất tìm thấy là rất bé.
Trên tay Vô Kỵ cầm ly rượu vang, anh không uống chỉ đơn thuần là đùa nghịch trong lòng bàn tay.
Dù bản thân anh biết mình đã sai nhưng nếu như có thể lựa chọn lại lần nữa anh vẫn chọn ép cô yêu anh.
Bạc Nhược là tất cả của anh, một đời này đã định sẵn như thế.
Anh nhớ tới ngày cùng cô đi thử áo cưới.
Anh nhận ra rõ cô không hề vui vẻ, cũng không hề tình nguyện nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hạnh phúc, ngọt ngào.
Vô Kỵ biết những thứ đó chỉ là cảm xúc hư ảo, giả dối nhưng chỉ cần là cô cho anh, anh vẫn nguyện đắm chìm trong nó.
Nhưng anh không biết sự ích kỷ của anh đã khiến tính mạng của Bạc Nhược rơi vào nguy hiểm.
Bệnh tình của