May mắn (9) Bụi cây cứ lay động mãi.
Xào xạc.
Tô Lạc Ly nhìn theo hướng đó, cẩn thận vạch bụi cây ra, bỗng một cái đầu nhỏ thò ra.
Một chú chó hoang.
Trong mát chú chó hoang tràn đầy sợ hãi, cơ thể run lẩy bẩy, lông toàn thân bẩn thỉu.
Tô Lạc Ly cúi người xuống, duỗi tay ra, chú chó hoang liền lùi về sau.
Tô Lạc Ly nghĩ một lát, lấy một miếng bánh quy từ trong túi của mình ra, đặt trong lòng bàn tay, đưa về phía nó.
Lúc đầu chú chó hoang hơi cảnh giác, chỉ nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly.
€ó lẽ là không chịu được mê hoặc của đồ ăn, nó lại gần, ăn miếng bánh quy trong tay Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly thuận thế vuốt lông nó.
Nhìn vẻ bên ngoài của chú chó này, không giống như giống chó địa phương, chắc là có người bỏ rơi nó.
Trước kia cô từng nghe nói, một vài diễn viên ở đây thỉnh thoảng sẽ nuôi chó, lúc rảnh rỗi sẽ đùa giỡn một lúc, nhưng đến khi rời đoàn phii ặc là tặng chó cho người khác, hoặc là trực tiếp vứt đi.
“Chị đưa em về nhà được không?”
Tô Lạc Ly ôm chú chó hoang vào lòng, vì xe buýt không cho phép mang chó lên, cô chỉ đành bắt taxi.
Về đến khu Rainbow, vừa vào cửa, Tô Lạc Ly liền nhìn thấy hai khuôn mặt xa lạ.
Một dì khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, còn một người tầm tuổi Triệu Ni Ni, nhìn có vẻ là một cô bé cực kì lanh lợi.
Người dì này trước giờ chưa từng thấy Tô Lạc Ly, căn nhà này trước giờ cũng chưa từng có người phụ nữ nào đến.
Có thể cầm chìa khóa mở cửa, vậy chắc chắn là nữ chủ nhân của căn nhà này.
“Phu nhân về rồi?”
Bỗng nghe thấy có người gọi mình là phu nhân, Tô Lạc.
Ly cảm thấy rất kỳ cục.
“Đừng gọi tôi là phu nhân, gọi Lạc Ly là được, em trai tôi đâu?”
“Hôm nay cậu Tô ra ngoài chơi với bạn, không về ăn tối”
Nghe cách gọi “cậu Tô” này, Tô Lạc Ly hơi ngẩn ngơ.
Nhà họ Tô cũng coi như gia tộc lớn, lúc còn nhỏ, người giúp việc trong nhà chỉ gọi Tô Nhược Diệu là “cậu Tô”, trước giờ chưa từng gọi Tô Kiêm Mặc là “cậu Tô”.
“Ừ, tôi biết rồi, mọi người đi làm việc đi”
Tô Lạc Ly ôm chú chó hoang lên tầng, đưa thẳng vào.
nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ cho nó.
Không ngờ sau khi tắm rửa sạch sẽ, chú chó hoang bẩn thỉu lại trở thành một chú Chihuahua cả người trắng như tuyết.
Đôi mắt to cực kì lanh lợi, hai chiếc tai dựng thẳng, cực kì hưng phấn.
Sau khi tắm xong, chú ta cực kì hưng phấn, hăng hái nhảy nhót trên mặt đất!
“Được rồi, em ra ngoài chơi đi, chị phải tắm đã”
Tô Lạc Ly mở cửa ra, chú nhóc liền xông ra ngoài.
Cô lắc đầu, thật sự là một chú nhóc hoạt bát!
Đóng cửa lại, Tô Lạc Ly liền đi tắm.
Ôn Khanh Mộ biết Tô Lạc Ly nghỉ phép về nhà, vừa làm xong công việc liền lái xe phi thẳng về nhà.
Chớp mát, đã non nửa tháng chưa gặp nhau.
Nhớ chết mất!
Ôn Khanh Mộ vội vã mở cửa, vừa vào cửa, chân bước lên mặt đất!
Bỗng có cảm giác không lành!
Dính dính!
Đồng thời, anh ngửi thấy mùi thối!
Cúi đầu nhìn!
Quả nhiên là cứt chó!
“Là ai?”
Một tiếng gầm vang khắp cả căn biệt thự.
Đám người giúp việc không để ý đến sự tồn tại của tên nhóc kia, vì sắp đến bữa tối, mọi người đều bận rộn trong bếp.
Tô Lạc Ly vừa tắm xong, khi đang lau tóc, bỗng nghe thấy tiếng gầm đinh tai nhức óc, nhanh chóng chạy ra.
Cô vừa đi ra, liền thấy một vết màu vàng trên mặt đất.
Còn cần hỏi sao? Chắc chắn là chuyện tốt mà tên nhóc kia làm!
Cô lập tức chạy xuống tầng.
Chihuahua không biết mình đã làm sai, chỉ cảm thấy.
một người đàn ông đáng sợ xuất hiện, vừa thấy Tô Lạc