Chương 1018
“Cô giáo thật biến thái!” Ôn Khanh Mộ không nhìn được mà mắng một câu, sau đó duỗi cánh tay ra ôm Tô Lạc Ly vào lồng ngực, anh cảm thấy rất đau lòng.
“Bây giờ nghĩ lại thì quả thật rất biến thái, nhưng bọn em đều chưa từng nghĩ như vậy, ngày nào cũng chỉ nghĩ tập luyện thế nào để không bị đánh.”
Nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, Tô Lạc Ly nở nụ cười.
“Em thích thể dục cổ vũ lắm à?”
“Lúc đó em cũng không thích lắm, vì mẹ em thích nên bà ấy muốn cho em đi học. Cô giáo nói em rất có năng khiếu, có lẽ là do di truyền. Chỉ có lúc ở trên sân khấu thể dục cổ vũ thì em mới nhận được tiếng vỗ tay và nhận được sự tự tin, cho nên em cũng càng ngày càng thích.”
Tô Lạc Ly mím môi cười, “Ước mơ lớn nhất của em lúc đó chính là được đến Mỹ tham gia đấu giải…”
“Nhưng tiếc là chân em lại bị thương trong quá trình tập luyện, bác sĩ nói rằng em không bao giờ có thể múa như trước nữa…”
Tô Lạc Ly khịt mũi, “Quay bộ phim này cũng có thể coi là hoàn thành một mơ ước của em.”
“Em còn mơ ước nào chưa thực hiện được không?”
Tô Lạc Ly quay đầu nhìn Ôn Khanh Mộ và cười khẽ, “Sao vậy, anh muốn giúp em thực hiện mơ ước à?”
“Ừm, chỉ cần em nói ra.”
“Được, nhưng hình như chỉ có anh mới có thể biến mơ
Tô Lạc Ly dựa vào vai Ôn Khanh Mộ.
“Là gì vậy?” Khi nghe cô nói chỉ có mình mới có thể thực hiện, Ôn Khanh Mộ càng thêm phấn khích.
Tô Lạc Ly ghé sát vào tai Ôn Khanh Mộ, “Ở bên anh cả đời.”
Nụ cười dần xuất hiện trên gương mặt anh.
Ôn Khanh Mộ hôn lên môi Tô Lạc Ly.
“Anh làm gì vậy? Đây là rạp chiếu phim đấy!” Tô Lạc Ly vội vàng đẩy Ôn Khanh Mộ ra.
“Chẳng phải rạp chiếu phim là nơi để hôn nhau sao?”
Câu trả lời này khiến Tô Lạc Ly dở khóc dở cười.
“Vậy thì cũng phải là xem phim tình cảm!”
“Trong lòng có tình yêu thì cần gì xem phim tình cảm! Tiếp tục nào!”
Ôn Khanh Mộ chẳng thèm quan tâm nhiều như vậy!
Khó khăn lắm mới có thể ra ngoài cùng Tô Lạc Ly, cô hiện giờ chỉ thuộc về một mình anh.
Tô Lạc Ly phát hiện rằng mình không thể dung túng Ôn Khanh Mộ!
Bởi vì sau khi hôn, anh bắt đầu không yên phận.
“Đừng xem phim nữa, chúng ta ra ngoài thuê phòng đi!”
Tô Lạc Ly suýt hộc máu.
“Anh ngồi yên cho em!”
“Anh không ngồi yên được, đều tại em! Cứ không ngừng dụ dỗ anh, bây giờ anh không chịu đựng được nữa.”
“Ai dụ dỗ anh, anh nghiêm túc xem phim cho em! Nghiêm túc xem hết phim rồi nói sau.”