Chương 1028
“Chuyện này à…”
“Vậy nên những lời của em chẳng khác nào nói suông!” Ôn Khanh Mộ chọc vào trán Tô Lạc Ly.
“Em sẽ cố gắng hết sức để điều chỉnh! Anh đừng lo lắng, em đồng ý với anh rằng mỗi năm chỉ đóng một bộ, cho dù em có ưng hai kịch bản rất hay thì cũng chỉ chọn một trong hai, được chưa?”
“Tùy em.”
Dù sao thì anh cũng không thể ngăn cản cô, cho dù cô có đưa ra quyết định gì thì anh đều sẽ đồng ý, ai bảo anh chiều cô chứ?
“Có hai điều kiện, không được quay cảnh thân mật, bao gồm cảnh hôn, cảnh giường chiếu và tất cả các cảnh tiếp xúc cơ thể! Điều kiện thứ hai là không được phép lười biếng trong chuyện giường chiếu!”
Ôn Khanh Mộ cũng vội vàng tìm cơ hội để ra điều kiện.
“Được, được, em đồng ý với anh, vậy chúng ta đã nhất trí rồi, đi ngủ thôi!”
Cuối cùng cũng trút được gánh nặng này trong lòng, Tô Lạc Ly đã có thể ngủ yên giấc rồi.
“Ngủ?” Tô Lạc Ly vừa nằm, Ôn Khanh Mộ đã thuận thế áp người xuống, “Hơn nửa đêm mà em còn trêu chọc bắt anh dậy mà bây giờ còn muốn ngủ? Không có cửa đâu!”
“Chồng à, cũng đã muộn rồi, ngày mai anh còn phải đi làm đấy!”
“Đi làm cái gì? Trước tiên phải “xử” em đã rồi nói sau!”
“Chồng à, đừng vội vào lúc này.”
“Sao không vội được cơ chứ? Mỗi lần em đóng phim thì hai ba tháng anh đều không được chạm vào người em. Hiện tại anh
“Hả? Em vẫn chưa chuẩn bị ra ngoài đóng phim mà!”
“Không thể ứng trước được à?”
Đúng lúc này, ngay tại một góc ngoài bức tường của hoa viên Crystal có một bóng người màu đen đang lay động.
Anh ta đã lượn lờ tại khu vực này suốt mấy ngày rồi, hôm nay đã tìm thấy cơ hội nên chuẩn bị ra tay.
Hiện tại đúng lúc đang là thời gian thay ca trực, nhân lúc không có ai trực trong khoảng thời gian thay ca ngắn ngủi, bóng người màu đen trực tiếp nhảy xuống từ trên tường, mò mẫm chuẩn bị tiến vào biệt thự.
Hầu như tất cả mọi người đều đã ngủ, hiện tại biệt thự chỉ còn thắp vài ngọn đèn, những nơi khác đã chìm vào bóng tối.
Bóng đen vẫn chậm rãi mò mẫm về phía trước.
“Ai đấy?!”
Đột nhiên có người lớn tiếng quát.
Thấy tình hình không ổn, bóng đen nhanh chóng chuẩn bị rút lui, nhưng anh ta vào thì dễ mà ra thì đâu dễ như vậy?
Bảo vệ vội vàng chạy tới, thuần thục bắt được anh ta!
“Buông thả ra! Mau thả tôi ra! Tôi nói cho các người biết, nếu không buông tôi ra thì các người sẽ phải hối hận!”
Cảnh trong phòng thật kiều diễm.
“Chồng à, em buồn ngủ quá… Hôm nay đến đây thôi được không?”