Chương 1051
Tô Lạc Ly trở lại phòng ngủ thay quần áo, đi thẳng xuống lầu tới phòng khách.
Vương Vãn Hương đang đợi trong phòng khách, nhìn thấy Tô Lạc Ly đi xuống, vội vàng đứng dậy, ‘bụp’ quỳ xuống trước mặt Tô Lạc Ly.
“Lạc Ly! Mau cứu bố cô đi! Cầu xin cô, mau cứu bố cô đi, nói thế nào thì ông ấy cũng là bố của cô mà!”
Vương Vãn Hương than thở khóc lóc và kêu lên một cách đáng thương.
“Tại sao Tô Nhược Vân không đi cùng bà?”
“Vân Vân… con bé… cô cũng biết mà, con bé đang mang thai, cơ thể không tiện.”
Vương Vãn Hương quỳ trên mặt đất, vừa nhắc đến Tô Nhược Vân vẻ mặt của bà ta liền hơi mất tự nhiên.
“Hờ… không phải rất quan tâm đến bố mình sao? Chỉ là mang thai thôi đã không thể đến chỗ tôi một chuyến để cầu xin cho bố mình sao?”
“Không phải như vậy đâu, là do Vân Vân khó chịu, bác sĩ bảo con bé nằm trên giường nghỉ ngơi. Con bé nhất định đòi đến, là tôi không muốn gọi con bé đến.”
Vương Vãn Hương vừa nói vỗ ngực mình.
“Cô ta không dám đến đúng không?”
Tuy nhiên, Tô Lạc Ly đã nhìn thấu tất cả, “Bà đứng dậy nói chuyện đi.”
Vương Vãn Hương vội vàng đứng dậy, Tô Lạc Ly bước đến trước ghế sofa và ngồi xuống, Vương Vãn Hương vội vàng đuổi theo.
“Lạc Ly, có thế nào thì ông ấy cũng là bố cô, cô cũng không thể đưa bố mình vào tù chứ? Cô tha cho ông ấy lần này đi?”
Tô Lạc Ly thưởng thức trà do người giúp việc mang tới, cười lạnh.
“Tôi cũng không thể đưa bố mình vào tù chứ? Bà cảm thấy bà nói những lời này là
Vương Vãn Hương nghẹn họng không nói nên lời, không biết phải đáp lại như thế nào, bà ta tát mạnh vào mặt mình!
“Là chúng tôi sai! Chúng tôi có lỗi với cô! Cầu xin cô hãy tha cho ông ấy một lần đi, Lạc Ly, cầu xin cô!”
“Được, tôi sẽ cho bà một cơ hội, nếu như bà có thể thuyết phục con gái bà đến chỗ tôi thừa nhận lỗi lầm, thừa nhận với tôi rằng tất cả những chuyện này đều là do cô ta làm thì tôi sẽ đồng ý giúp các người lần này.”
Chân của Vương Vãn Hương mềm nhũn ra vì sốc, suýt chút nữa ngã ra đất.
Một người là chồng, người còn lại là đứa con gái đang mang thai của bà ta.
“Tô Lạc Ly… cô, cô không cảm thấy như vậy rất bỉ ổi sao?”
“Chỉ cần tùy tiện lôi một việc con gái bà làm ra thôi cũng bỉ ổi hơn tôi gấp mười lần rồi, so với cô ta, tôi còn kém xa!”
“Nói vậy là cô không chịu giúp đỡ?” Vương Vãn Hương cũng hiểu được lời nói của Tô Lạc Ly rồi.
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần con gái bà đồng ý đến chỗ tôi để thừa nhận lỗi lầm và thừa nhận rằng tất cả những việc này đều là do cô ta làm thì tôi sẽ đồng ý giúp đỡ các người một lần. Đừng lo, tôi chỉ cần cô ta thừa nhận lỗi lầm là được, sẽ không làm gì cô ta đâu.”