Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1059


trước sau

Chương 1059

“Ôi, Vân Vân, cái này sẽ làm hỏng việc lớn mất!”

“Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, con không tin trên đời này có ma. Có thể là gần đây con mệt mỏi quá nên bị ảo giác mà thôi.” Tô Nhược Vân vén tóc ra sau tai.

Khi nói lời này cô ta rất chột dạ.

“Vân Vân, mẹ biết con học đại học, không tin ma quỷ, nhưng mà có một số thứ con không tin không được, sợ là con đã chọc vào thứ gì không sạch sẽ rồi. Trong thôn chúng ta có một bà bói, ngày mai mẹ đến tìm bà ấy đốt hương cho con xem sao.”

Tô Nhược Vân nửa tin nửa ngờ gật đầu, “Vậy được ạ.”

Nói cho cùng, Vương Vãn Hương đã già cả rồi, lại lớn lên ở nông thôn, gặp rất nhiều chuyện ma quỷ rồi, bà ta không dám lơ là chút nào.

Sau khi Tô Nhược Vân nói với bà ta, bà ta liền vội vàng đến gặp bà bói trong thôn, sau khi trở về thì rất thần bí, đưa cho Tô Nhược Vân một chiếc bùa hộ mệnh.

“Vân Vân, bà bói nói rằng cô ta bị chết oan, không cam tâm, cho nên muốn kéo một người chịu tội thay, con nói người này cũng thật là, cô ta bị ai làm chết oan thì tìm người đó là được rồi, sao lại cứ tìm con chứ?”

Ánh mắt Tô Nhược Vân có chút lay động, có nhiều chuyện cô ta làm nhưng không nói với người nhà, dù sao càng ít người biết chuyện như vậy càng tốt.

“Nhưng bà bói đã nói, nếu con giữ tấm bùa hộ mệnh này, cô ta sẽ không tìm con nữa.”

Đêm đó Tô Nhược Vân đặt bùa hộ mệnh ở dưới gối, kết quả là

thật sự ngủ yên cả một đêm.

Mấy ngày liền, cô ta đều có thể yên tâm ngủ, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Buổi chiều tối hôm đó, Tô Nhược Vân nhìn thấy Vương Vãn Hương cầm một đống tiền giấy và một ít hoa quả đi ra ngoài.

“Mẹ đi đâu vậy?”

“Đến mộ tổ nhà chúng ta đốt tiền giấy cúng đồ cho tổ tiên, bây giờ mẹ đã không còn cầu mong gì nữa, chỉ cầu cho bố con có thể sớm ngày ra ngoài.”

“Vậy thì con đi cùng mẹ nhé?”

“Con đang mang thai không tiện đi thăm mộ, nơi đó rất đen đủi, mẹ tự đi là được.”

Vương Vãn Hương không đồng ý cho Tô Nhược Vân đi cùng mình.

Nhưng khi Vương Vãn Hương đi thăm mộ về, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”

“Không có gì, không có gì, không liên quan đến con, hôm nay đi ngủ sớm đi.” Vương Vãn Hương cười gượng gạo, không nói nữa.

Ngay khi Tô Nhược Vân nghĩ rằng mình có thể ngủ yên nhờ tác dụng của bùa hộ mệnh thì đêm đó cô ta cảm thấy một cơn gió lạnh thổi đến và thổi tung cửa sổ.

Tô Nhược Vân đành phải khoác áo vào chuẩn bị đi đóng cửa sổ, dù sao thì bây giờ trời cũng lạnh rồi.

Lúc cô ta đóng cửa sổ lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy một bóng người đứng trong phòng mình.

“A——” Tô Nhược Vân sợ hãi hét lên.

“Chị Nhược Vân, chị thấy tôi nên sợ sao?”

Giọng nói này quen thuộc như vậy–

Đây là——Tô Kiêm Mặc!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện