Chú tôi thích cô
Tô Lạc Ly nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Mục Nhiễm Tranh, liền xoa đầu anh.
“Hắc Thổ, anh có biết không, tôi có thể mang về cho anh đĩa sủi cảo này là tốt lắm rồi! ĐM anh còn gửi thực đơn cho tôi, anh gửi cho tôi bốn chữ Mãn Hán toàn tịch có phải tiện hơn không?”
Mục Nhiễm Tranh vừa nhai vừa nói: “Tôi cũng muốn gửi đấy, nhưng sợ cô không đủ thời gian chuẩn bị!”
“Cút đi!”
Biết thế đến đĩa sủi cảo cũng không mang cho anh!
“Anh có biết thực đơn anh gửi bị chú anh nhìn thấy, anh †a nói thẳng với tôi, dám nấu cho anh sẽ chặt tay tôi!”
Tô Lạc Ly nhìn hai tay mình: “Quả thật anh ta là tên biến thái, là tên ác mai”
Nhắc tới Ôn Khanh Mộ, nỗi khổ chất đầy trong lòng Tô Lạc Ly liền tuôn ra.
Cô thao thao bất tuyệt kể cho Mục Nhiễm Tranh, mình đã đau khổ thế nào để nhặt về mạng quèn từ trong đám thú dữ.
Mục Nhiễm Tranh dừng không nhai nữa, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, đôi mát nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly sờ mặt mình.
“Trên mặt tôi có gì sao? Sao anh nhìn tôi như thế?”
“Chú tôi thích cô” Giọng điệu của Mục Nhiễm Tranh cực kì nghiêm túc.
Nghe lời này, trước tiên, Tô Lạc Ly trừng to mắt, sau đó cười thành tiếng.
“Vớ vẩn! Anh ta thích tôi? Anh ta thích giày vò tôi mới đúng!”
Mục Nhiễm Tranh vẫn giữ nguyên biểu cảm vừa rồi.
“Đám thú dữ đó do chú tôi một tay nuôi lớn, vài lần tôi xin chú ấy, đưa tôi đi xem chúng, chú ấy đều không đưa tôi đi, không chỉ tôi, đến bố mẹ tôi, ông nội tôi nói muốn đi mở mang tầm mắt, chú ấy cũng không đồng ý!”
Tô Lạc Ly chớp mắt vài cái, cẩn thận nghĩ kĩ lại.
“Đương nhiên không thể dẫn mấy người đến, mấy người đều là người nhà của anh ta, thú dữ cũng không phải là người, cho dù đã thuần hóa, cũng có khả năng làm người khác bị thương, nhỡ đâu làm mấy người bị thương thì sao?”
Mục Nhiễm Tranh nhíu mày, hình như cũng có lý.
“Mấy người khác tôi, nhỡ tôi bị sư tử ăn thịt, Ôn Khanh Mộ chớp mắt lấy tám cô, mười cô khác, còn không phải dễ sao?”
Mục Nhiễm Tranh tiếp tục ăn sủi cảo, cảm thấy cách giải thích của Tô Lạc Ly dường như không chê vào đâu được, thế nhưng, anh cứ lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Để tôi nói á, chú anh thật sự là một tên biến thái, anh nói xem, người bình thường ai lại nuôi sư tử với hổ chứ?
Cùng lắm cũng chỉ nuôi chó ngao Tây Tạng, có đúng không? Nuôi thú dữ, chẹp chẹp chẹp…
Dù sao, Tô Lạc Ly cũng không hiểu nổi.
“Hắc Thổ, anh nhất định không được học chú anh, sau này tôi nhất định sẽ trân trọng anh, dù sao trên thế giới này cũng không còn nhiều người bình thường”
“Hừ..” Mục Nhiễm Tranh hừ một tiếng, tiếp tục ăn sủi cảo của mình.
Rất nhanh, đĩa sủi cảo đã thấy đáy.
Cạch!
Dáng vẻ ăn của hai người thật giống nhau.
Thất Nguyệt Hoa Trong phòng bao, Ôn Khanh Mộ lắc chiếc ly trong tay, sắc mặt u ám, đôi mắt màu lam ánh lên tia lạnh lùng.
Dạ Bân khệnh khạng đi vào.
“Ô, không phải ngài Ôn nhà ta đang ở nhà dạy vợ sao, sao hôm nay lại hân hạnh được ngài mời đi uống rượu thế này?”
Lời vừa dứt, nhìn thấy sắc mặt Ôn Khanh Mộ, Dạ Bân liền thu lại nụ cười của mình.
“Sao thế, đây là… Ai chọc ngài Ôn nhà ta rồi?”
Dạ Bân nói rồi, ngồi xuống sofa cách Ôn Khanh Mộ khá xa.
Người đàn ông này tức giận, lửa cháy đến tận đâu cũng không biết được, anh vẫn nên giữ mạng mình thì hơn.
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu, uống hết rượu trong ly, “cạch”
một tiếng quảng ly rượu lên bàn.
“Dạ Bân!”
Dạ Bân giật mình sợ hãi.
“Hả? Hình như tôi đâu có chọc cậu?”
“Nếu cậu là một người phụ nữ, cậu có thích tôi không?”
Phụt…