Chương 1070
Bởi vì cô ta là phụ nữ có thai, hơn nữa cái thai đã được hơn năm tháng, cộng thêm việc hôm qua cô ta ngất xỉu nên chỉ có thể đưa đến bệnh viện, vụ án liên quan đến cô ta đang được thẩm tra xử lý, ngoài cửa có cảnh sát chuyên môn phụ trách trông giữ.
“Anh Mộ Dung, anh chỉ có hai mươi phút vào thăm, hơn nữa theo quy định nhất định phải để cửa mở.”
“Được, tôi biết.”
Bỗng có giọng nói vang lên ngoài cửa.
“Anh Dịch!” Tô Nhược Vân như thấy lại được hy vọng, cô ta ngồi bật dậy, vừa mới bước xuống giường thì nhìn thấy Mộ Dung Dịch đi vào phòng: “Anh Dịch, anh nhất định phải cứu em, mau cứu em!”
Mặt Mộ Dung Dịch lạnh tanh, chỉ đỡ Tô Nhược Vân dậy.
“Đừng như vậy…”
“Anh Dịch, dù thế nào thì anh cũng phải cứu em, cứu đứa con của chúng ta!” Tô Nhược Vân bắt lấy cánh tay của Mộ Dung Dịch, anh ta là hy vọng duy nhất của cô ta.
Mộ Dung Dịch nhẹ nhàng kéo tay cô ta ra.
“Tôi không ngờ cô lại độc ác đến mức đó!” Mộ Dung Dịch không thèm nhìn Tô Nhược Vân một cái.
“Không phải đâu anh Dịch, anh phải tin em!”
“Tất cả là do chính cô nói! Đương nhiên là tôi tin lời cô rồi!” Mộ Dung Dịch gào lên.
Tô Nhược Vân sợ hãi lùi về sau một bước.
“Tô Nhược Vân, tôi biết tính cô hay ghen, cũng biết cô vẫn luôn ngấm ngầm giở trò bôi nhọ sau lưng Ly Ly, thậm chí thuê thủy quân tạo scandal cho cô ấy. Nhưng tôi không ngờ cô còn dám giết người!”
Mộ Dung Dịch cắn răng nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân lắc đầu nguầy nguậy: “Anh Dịch, anh cho em một cơ hội nữa được không? Về sau em không dám nữa, xin anh nể mặt con chúng ta mà!”
“Mỗi khi nghĩ đến người đàn bà ngủ
“Không đâu, em yêu anh mà anh Dịch, em yêu anh, em sẽ không giết anh, làm sao em giết anh được chứ?”
Tô Nhược Vân tiến lên muốn bắt lấy cánh tay của Mộ Dung Dịch nhưng bị anh ta hất văng ra.
“Cô quá độc ác, tôi không thể ở cạnh cô được nữa, ly hôn đi.”
Nghe được hai chữ “ly hôn”, Tô Nhược Vân cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
Cô ta coi Mộ Dung Dịch như chiếc phao cứu mạng cuối cùng, vậy mà anh ta lại muốn ly hôn với cô ta ?
“Anh Dịch, không được ly hôn! Anh phải cứu em, chỉ anh mới cứu được em. Anh hãy nghĩ đến đứa con của chúng ta, mấy tháng nữa thôi là nó chào đời rồi!”
Tô Nhược Vân lập tức quỳ xuống ôm chân Mộ Dung Dịch khóc lóc kêu gào.
Mộ Dung Dịch cúi đầu nhìn bụng của Tô Nhược Vân: “Con của cô chắc chắn sẽ di truyền bản chất của cô, hơn nữa có một người mẹ là tội phạm giết người thì cô cảm thấy nó sinh ra sẽ được sống yên ổn à?”
Tô Nhược Vân ngồi phịch xuống đất, cô ta không ngờ Mộ Dung Dịch lại nói như vậy!
“Tô Nhược Vân, tôi không cứu được cô. Đối phương là Ôn Khanh Mộ, cô cảm thấy tôi có năng lực đấu lại anh ta à? Bởi vì đứa bé trong bụng, chắc chắn cô sẽ không bị bắt giam ngay. Nếu cô có ý định sinh nó ra thì tôi sẽ thu nhận đứa bé này, chẳng qua nó vĩnh viễn sẽ không biết được mẹ nó là ai. Còn nếu cô không muốn sinh thì coi như xong.”