Chương 1082
“Vân Vân, mẹ đã làm xong thủ tục rồi!” Vương Vãn Hương hưng phấn nói.
“Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi. Mẹ sợ người khác không nhận ra con sao?” Tô Nhược Vân hạ thấp giọng nói.
“À, chúng ta vào khám luôn đi.” Vương Vãn Hương đỡ Tô Nhược Vân đi qua xếp hàng.
Tô Nhược Vân đã tới rất nhiều bệnh viện, bác sĩ nào cũng châm chọc, khiêu khích cô ta, thậm chí nguyền rủa đứa bé trong bụng cô ta, có bệnh viện còn đuổi thẳng cô ta ra ngoài.
Bây giờ có ai mà không biết tới cô ta chứ?
Mọi người đều biết cô ta là một người phụ nữ tội ác tày trời, giống như chuột chạy qua đường ai nấy đều gọi nhau đánh.
Lại thêm bây giờ bọn họ không có tiền. Số tiền Mộ Dung Dịch đưa cho Vương Vãn Hương đều dùng để mời luật sư, bọn họ không còn đồng nào dính túi.
Bên bệnh viện Q.M có một cơ quan phúc lợi chuyên cung cấp dịch vụ kiểm tra thai sản miễn phí cho những người phụ nữ có thai không đủ tiền khám bệnh.
Mặc dù Tô Nhược Vân rất không thích nhưng cô ta vẫn phải tới.
Dù chỗ này là bệnh viện của Ôn Khanh Mộ nhưng chắc anh sẽ không để ý nhiều chứ?
Được sự giúp đỡ của Vương Vãn Hương, Tô Nhược Vân đã hoàn thành quá trình kiểm tra. Bác sĩ ở đây khá lịch sự, không châm chọc, khiêu khích như các bác sĩ trước đó.
“Tất cả đều bình thường, thai nhi đã được hai mươi lăm tuần, tạm thời không có gì đáng ngại, cô về cố gắng tĩnh dưỡng.” Bác sĩ nói.
“Tốt quá, không sao là tốt rồi.” Vương Vãn Hương vui mừng. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, thật may là đứa bé của Tô Nhược Vân không sao.
“Bác sĩ, tôi đại khái sẽ sinh vào lúc nào?”
“Còn sớm lắm, bây giờ cô không cần lo lắng đâu. Chẳng
Tô Nhược Vân bất giác buồn bã. Còn ba tháng nữa, chờ sau khi cô ta sinh con xong lại ở cữ thêm một tháng cũng chính là bốn tháng, cô ta sẽ phải vào tù.
Chờ đợi cô ta là năm năm dài đằng đẵng trong nhà tù.
“Được rồi, người kế tiếp!”
Tô Nhược Vân đành phải đứng dậy, đi ra ngoài cùng Vương Vãn Hương.
“Mẹ ơi, mẹ nói xem cuộc sống trong tù thế nào?”
“Mẹ chưa từng vào đó. Vân Vân, con không cần phải sợ, năm năm, năm năm thôi, thoáng cái sẽ qua. Con xem, trước đây mẹ còn cảm thấy con nhỏ như vậy, bây giờ chớp mắt con đã sắp làm mẹ rồi. Con đừng sợ, chờ tới lúc con ra, mẹ cũng nuôi đứa trẻ lớn rồi.”
Vương Vãn Hương liên tục an ủi Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân chỉ cười mà không nói gì. Mẹ cô ta sẽ làm thế nào để nuôi con cô ta lớn chứ?
Bà ta vẫn luôn sống sung sướng, an nhàn, từ trước đến nay chưa từng làm việc, thậm chí ngay cả công việc trong nhà còn làm không xong, bà ta phải làm thế nào để nuôi con mình đây?
Vương Vãn Hương đột nhiên dừng lại làm Tô Nhược Vân cũng không thể không ngừng bước. Hai người cùng nhìn về phía trước.
Tô Lạc Ly đang bế một đứa bé đứng trước mặt bọn họ.
“Cô muốn làm gì? Tôi cho cô biết ở đây nhiều người, nhiều đôi mắt đang nhìn đấy!”
Vương Vãn Hương chắn ở trước mặt Tô Nhược Vân như một con gà mẹ che chở cho gà con.